“Anh này, mời anh buông khách của chúng tôi ra”, một tên bảo vệ lạnh lùng, trầm giọng nói với Hoàng Hách.
“Đúng thế, mày có biết bảo vệ ở đây lợi hại thế nào không, thằng ranh, biết điều thì mau buông bố mày ra!”, thấy bảo vệ ra mặt, khuôn mặt của hắn cũng bất giác lộ vẻ đắc ý, rồi coi thường nói.
“ông là bố của ai!”, ánh mắt Hoàng Hách sửng sốt, trong ánh mắt lóe lên một tia sẳc lạnh. Người trung niên mặt rỏ này sỉ nhục Hoàng Hách và Lý Yên trước, giờ lại tự xưng là bố mày, nếu không dạy cho hắn bài học thì Hoàng Hách có còn là đàn ông nữa không.
“Anh này, mong anh đừng làm khó chúng tôi!”, miệng tên bảo vệ vừa nói như vậy, bước chân cũng từ từ tiến gần Hoàng Hách.
Hoàng Hách ngay thẳng không sợ, như thể không hề để ý đến việc tên bảo vệ đang tiến lại gần. Anh nhìn người trung niên, cười khấỵ một tiếng, giơ tay lên định giáng cho hắn một cái tát.
“Hồn láo!”, tên bảo vệ thấy động tác của Hoàng Hách, dừng bước lại rồi giơ chân lên đá vào hông của Hoàng Hách.
Ánh mẳt Hoàng Hách động một cái, rất bất ngờ. Thân thủ của tên bảo vệ này lợi hại quá, tốc độ của cú đá kia cực nhanh, thậm chí không kèm theo chút tiếng gió nào, nhìn đã thấy sắp đá lên người Hoàng Hách.
Đúng lúc này, bàn tay định tát người trung niên kia của Hoàng Hách đột nhiên rụt lại, sau đó giơ ngón tay ra điểm lên bàn chân đang đá tới của tên bảo vệ.
Tên bảo vệ có hơi không biết phân biệt phải trái, Hoàng Hách cũng không định nương tay, cú điểm huyệt này mang theo một luồng chân khí.
Trong phút chốc, ngón tay Hoàng Hách điểm mạnh vào đáy giày của tên bảo vệ.
Người trung niên mặt rỗ thấy Hoàng Hách lại cùng ngón tay để ấn vào bàn chân bảo vệ liền cười khấy, chửi thầm Hoàng Hách là đồ ngu xuẩn. Một ngón tay lại muốn chống lại được cú đá của bảo vệ ở đây, đúng là hoang tướng! Hắn từng nhìn thấy tận mắt bảo vệ ở đây chí một cú đá đã khiến người đàn ông làm loạn bay ra cả mét, cũng đủ thấy được lực lượng của bảo vệ ờ đây mạnh đến mức nào.
“Ha ha, ai bảo mày tinh tướng!”, trong lòng người trung niên mặt rổ thầm nguyền rủa: “Cho mày gãy ngón tay luôn!”.
Nhưng còn chưa chờ cho hắn vui hoàn toàn, cảnh tượng sau đó khiến hắn phải há hốc mồm. Chỉ thấy sau khi ngón tay của Hoàng Hách chạm vào đáy giày của tên bảo vệ, chỉ nghe thấy “á” một tiếng, cơ thể tên bảo vệ thế mà lại bay ngược về phía sau một hai mát, sau đó ngã xuống đất, hai tay ôm lấy bàn chân vừa bị Hoàng Hách điểm vào, mãi không bò dậy được.
“Á, chân của tôi…”, tên bảo vệ ngã xuống đất, cắn răng kêu lên, cơn đau đớn mãnh liệt khiến các đường gân xanh trên mặt hắn lộ rõ. Nhưng tên bảo vệ có đau đớn đến đâu thì hắn cũng không có bất cứ tiếng kêu gào thảm thiết nào, có thế thấy được ý chí của hắn kiên định đến mức nào.
Hoàng Hách nhìn bộ dạng cắn răng chịu đau của tên bảo vệ, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên. Cú điếm chỉ vừa rồi anh dùng cả chân khí, hơn nữa anh còn điếm trúng một huyệt quan trọng trong lòng bàn chân của tên bảo vệ, khiến cơn đau đớn mạnh lên gấp nhiều lần. Trong tình huống đó tẽn bảo vệ vẵn nín nhịn không kêu thành tiếng, cũng thấy được nghị lực của hắn vô cùng mạnh mẽ.
“Sao có thế…”, người trung niên mặt rổ há hốc miệng, lúc này kế cả nhét một quả táo vào miệng của hắn cũng vô cùng đơn giản.
“Giờ xem còn ai đến cứu ông!”, Hoàng Hách cười khẩy một tiếng, giơ tay giáng luôn cái tát mạnh.
Ngay lập tức, mặt người trung niên mặt rỗ đỏ cả một mảng, vết tay năm ngón hiện rõ mồn một.
“Mày dám đánh tao thật à”, người trung niên mặt rỗ căm thù nhìn Hoàng Hách, rồi gọi mấy tên bảo vệ khác: “Chúng mày đều mẳt mù hết cả rồi à, không thấy tao bị người ta đánh sao?”.
Mặt những tên bảo vệ khác lập tức sầm lại. Đúng thật, bảo vệ trật tự ở đây là trách nhiệm của bọn họ, nhưng người trung niên này ăn nói thực sự rất khó nghe. Đám bảo vệ đều là thanh niên trẻ, ai nấy đều hừng hực khí thế, làm sao chịu nổi những tiếng quát tháo như vậy của người trung niên chứ.
Thế là đám bảo vệ này đều hiều ý nhau cùng đến kiểm tra tên bảo vệ vừa bị Hoàng Hách điềm huyệt, còn không hề để ý đến yêu cầu của người trung niên kia.
“Đám rác rưởi, tao sẽ tố cáo chúng mày!”, người trung niên mặt rổ thấy đám bảo vệ mặc kệ mình, lập tức lớn tiếng quát tháo.
Hoàng Hách lạnh lùng nhìn người trung niên, trong mắt đầy vẻ coi thường. Người có tố chất thấp nhiều khi kế cả có đúng thì cũng chẳng có ai giúp cả.
“Đủ rồi, đây là chợ đá thô chứ không phải nơi đế mấy người làm loạn!”, đúng lúc này, một giọng nói vô cùng nghiêm túc vang lên, chí thấy một ông lão hai tay chắp sau lưng đang đi tới.
Hoàng Hách nhìn thấy người này, trong ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, ông lão này không phải ai khác, chính là người vừa nhiệt tình giới thiệu cho Hoàng Hách.
Thấy ông lão xuất hiện, mấy tên bảo vệ ngoài tên bị Hoàng Hách điếm huyệt vào chân ra, những tên còn lại đều cung kính đứng lên, nói với ông lão: “Sếp!”.
Cái gì, õng ấy chính là ông chủ của chợ đá thô này, là người lập ra con phố ngọc bích này sao?
Không chí Hoàng Hách ngạc nhiên, mà những người còn lại trong chợ đá thô cũng đều kinh ngạc. Một nhản vật truyền kỳ lập ra con phố ngọc bích thế mà lại là một ông lão bình thường như vậy.
“Được rồi, người thì cậu cũng đánh rồi, giận cũng đã xả rồi, có phải là nên dừng tay được rồi không?”, ông lão nhìn Hoàng Hách, khuôn mặt vẫn lộ vẻ nhiệt tình vốn có.
“Được”, Hoàng Hách im lặng một lúc rồi gật đầu, buông tay ra. Dù sao chỉ là xích mích nhỏ, anh cũng đã đánh người rồi, nên cơn tức giận của Hoàng Hách cũng giảm đi hơn nửa.