Hoàng Hách ho khan mấy tiếng, vội vàng đổi đề tài: “Nhị Ngưu, anh biết anh trúng độc kiều gì không?”.
“Haiz, đừng nói nữa”, Nhị Ngưu cười khố: ‘Thực ra hai năm qua, tôi đều đang nghiên cứu một loại canh. Rồi lúc buổi sáng, tôi đã tống hợp một số phương thuốc gia truyền, cuối cùng cũng nghiẻn cứu ra được canh. Nhưng không ngờ…”.
“Ha ha, nếu xét về vị thì anh đã nghiên cứu thành công rồi”, Hoàng Hách không nhịn được mà cổ vũ Nhị Ngưu một phen.
“Haiz, đừng nói nữa”, Nhị Ngưu nói với vẻ vô cùng chua chát: ‘Vị ngon thì có ích gì chứ, vần là có độc. Đời này tôi chỉ thích hai thứ, một là y thuật, còn lại là ăn. Tức cái là rõ ràng tôi biết canh này ngon võ cùng, nhưng chỉ có nhìn được không ăn được, tức chết tôi mất”.
Nói rồi, Nhị Ngưu bày ra dáng vẻ đau đớn khôn cùng.
“Ha ha, Nhị Ngưu, anh chưa từng nghĩ đến việc cải thiện canh sao?”, Hoàng Hách nhìn vẻ tiếc nuối đầy mặt kia của Nhị Ngưu, đột nhiên lên tiếng.
“Cải thiện?”, Nhị Ngưu sửng sốt, sau đó chán nản lắc đầu: “Không được, tôi biết rõ bản thân, với trình độ của tôi chí có thề tạo ra được canh kiểu này thôi, muốn cải thiện nhưng căn bản làm không nổi”.
“Anh không làm được không có nghĩa người khác không làm được”, Hoàng Hách bật cười ha ha.
Ánh mắt Nhị Ngưu lay chuyến, ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách: “Ý cậu là…”.
Đừng thấy Nhị Ngưu có cái đầu to, trông thì có vẻ thật thà mà nhầm, anh ta là người rất tinh khôn, Hoàng Hách nói như vậy Nhị Ngưu đã đoán được cái gì rồi.
“Nhị Ngưu, nếu anh tin tỏi thì nói cách điều chế của anh cho tôi đi”,
Hoàng Hách cười tít mắt nhìn Nhị Ngưu.
“Được, cách điều chế của tôi là thế này…” Nhị Ngưu chẳng hề do dự trực tiếp nói với Hoàng Hách nguyên xi cách điều chế canh này.
Hoàng Hách vừa nghe, trên mặt lại lộ biểu cảm như có điều suy nghĩ. Đến tận khi Nhị Ngưu nói xong, Hoàng Hách mới chìm trong suy tư.
Nhị Ngưu không dám làm phiền, lúc này nhìn Hoàng Hách đầy thấp thỏm. Anh ta không sợ Hoàng Hách ăn cắp cách điều chế của anh ta, cái anh ta quan tâm là Hoàng Hách rốt cuộc có thể cải thiện cách điều chế này không, đế chất độc mạnh trong canh biến mất. Là một người thích ăn, từ sau khi nếm được vị ngon của canh này, anh ta chẳng thế nào quên được.
Một lúc sau, Hoàng Hách mớ mắt ra.
“Thế nào, Hoàng Hách, có cách không?“, Nhị Ngưu sáp lại gần, nói một cách mong đợi.
“ừm, nghĩ ra một cách, nhưng có thành công không thì phải thử mới biết, Anh đi tìm những dược liệu này ngay”, Hoàng Hách gật đầu, nói ra mấy dược liệu.
“Dễ thôi”, Nhị Ngưu vỗ đùi, chỉ thấy anh ta đi đến cạnh chiếc tủ gỗ to ở góc nhà bếp, mở khóa tủ gỗ. Bên trong tủ gỗ được phân thành nhiều ngăn nhỏ, trong mỗi ngăn đều để các loại dược liệu khác nhau.
“Hì, hì, mấy năm nay đế tiện nghiên cứu các công thức cho những món ăn bố dưỡng, tôl cố tình bảo ông chủ kẽu người làm cái tủ gổ này, trữ rất nhiều dược liệu thường dùng nhiều năm, cực kỳ tiện”, Nhị Ngưu vừa lấy mấy loại dược liệu ra vừa giải thích.
Hoàng Hách hơi cạn lời nhìn Nhị Ngưu. Cái gã này để tiện cho bản thân nghiên cứu món ản bố dưỡng, thế mà lại làm một tủ thuốc cho mình. Xem các loại dược liệu anh ta trữ, hiệu thuốc binh thường có lẽ cũng không có đầy đủ như anh ta.
Không lâu sau, Nhị Ngưu đã mang mấy dược liệu mà Hoàng Hách cần đến trước mặt Hoàng Hách, tò mò nói: “Hoàng Hách, tiếp theo làm thế nào?”.
“Rất đơn giản”, Hoàng Hách nói: “Anh cho dược liệu vào nồi canh theo lượng này, nấu thêm lúc nữa là được”.
Nói rồi Hoàng Hách bèn nói một lượt số lượng các dược liệu.
Nhị Ngưu trợn to mắt, nói bằng giọng không dám tin: “Đơn giản vậy sao?”
“Nếu khõng thì anh còn muốn thế nào?”, Hoàng Hách liếc Nhị Ngưu một cái: “Còn khõng mau đi làm đi”.
Nhị Ngưu vội vàng gật đầu, có vẻ như đã thấy trước được canh của mình sắp nghiên cứu thành công rồi, lúc này cả người Nhị Ngưu đêu rất sung sức, đảu còn dáng vẻ yếu ớt vừa nãy.
Sau khi cho mấy loại dược liệu vào, sức nóng bếp không ngừng nấu ra dược tính bẻn trong dược liệu. Dần dần, canh vốn có màu sắc kỳ lạ thế mà dần trờ nẻn trong tréo, đến cuối cùng thế mà lại thành màu trong như nước. Chí có điều so với nước trong thì nồi canh này cực kỳ đặc, cứ như hồ dán ấy.
“Độ lửa ổn rồi”, thấy cảnh tượng như vậy, Hoàng Hách không kiềm được lên tiếng nói: “Nhị Ngưu, anh nếm thử lại xem”.
“ờ, được”, Nhị Ngưu đã nóng lòng từ lâu cầm một cái thìa to lên, múc một bát cho mình, cũng không quan tâm đến việc nóng mà sốt ruột uống luôn một miếng.
Ngay sau đó, chân mày Nhị Ngưu cau lại, hơi buồn bực nhìn bát canh trong tay: “Vị nồng quá”.
Nhưng nghĩ một lúc, trong đầu Nhị Ngưu lóe lên, cầm một bình nước nóng đựng hơn nửa nước nóng, mở nắp bình, đổ hết canh trong bát vào.
Việc kỳ lạ xảy ra rồi, sau khi canh đi vào trong bình thường nóng và trộn lẫn với nước bên trong thì một mùi thơm ngọt ngào bay ra.
Ngửi mùi thơm, chân mày Nhị Ngưu chợt giãn ra, mỉm cười nói: “Ha ha, chính là vị này. Xem ra canh sau khi cải thiện thì đặc hơn, trước khi dùng thì phải pha loãng”.
Lắc mạnh bình nước nóng một cái, khiến canh bên trong và nước nóng hòa đều vào nhau, Nhị Ngưu sốt sắng đổ một bát, uống ừng ực hết luôn.
“Ha ha ha, đồ ngon, đồ ngon”, Nhị Ngưu cười sung sướng, đồng thời cũng đổ một bát cho Hoàng Hách.
Hoàng Hách uống một ngụm, chân mày cũng giãn ra. Vị canh sau khi hòa loãng thế mà lại thơm ngon hơn lúc có độc, sau khi uống một ngụm khiến người ta có cảm giác muốn dừng mà không được. Uống từng ngụm một, đến cả Hoàng Hách cũng không kiềm được mà uống hết cả bát canh.