Trên tay Đan Diễn Vy lại có thêm hai túi lớn, trán của cô cũng bắt đầu đổ mồ hôi, tuy là những túi đồ này không nặng, nhưng mà vì số lượng nhiều, cho nên cô xách cũng có chút khó khăn.
Có vẻ như lúc này Vũ Thư mới phát hiện ra bộ dạng mệt mỏi của Đan Diễn Vy, cô tốt bụng lên tiếng: “Vy Vy, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi chút đi.”
“Ừ.” Đan Diễn Vy gật đầu, cô cầm nhiều túi đồ như vậy, thiếu điều đi không nổi rồi, cô đang nghĩ không biết Tư Tư mua trà sữa xong chưa.
Lúc này, một phụ nữ trang điểm xinh đẹp đi đến chỗ hai người: “Ôi, đây không phải là Thư với Vy Vy sao.”
“Cậu là Mỹ Kỳ? Lưu Mỹ Kỳ, đúng là cậu rồi, lâu quá không gặp.” Vũ Thư nhanh chóng nhận ra người phụ nữ trước mặt là bạn học thời đại học của bọn họ, lúc đó trừ Vy Vy ra thì người này là cũng bạn thân của cô.
“Là tớ này, Thư trí nhớ tốt thật đấy.” Gặp được Vũ Thư, Lưu Mỹ Kỳ cũng cảm thấy rất vui, nhưng khi cô nhìn qua Đan Diễn Vy, ánh mắt của cô có chút thay đổi.
Đan Diễn Vy cảm thấy có chút không thoải mái khi bị cô ta nhìn như vậy, vốn dĩ lúc còn học đại học, Lưu Mỹ Kỳ đã không thích Đan Diễn Vy, lúc nào cũng gây khó dễ cho cô, bây giờ đã tốt nghiệp mấy năm rồi, hình như cô ta vẫn không thay đổi.
Cho đến giờ, Đan Diễn Vy cũng không biết mình đã làm gì chọc giận Lưu Mỹ Kỳ.
Lưu Mỹ Kỳ lên tiếng nói với giọng điệu khác thường: “Vy Vy sao không nói gì vậy, chúng ta là bạn học cũ lâu ngày không gặp, sao trông cậu lạnh lùng thế.”
“Không phải, chỉ là mình không muốn xen ngang hai người thôi.” Đan Diễn Vy trả lời bằng giọng bình thản.
Lưu Mỹ Kỳ liếc qua đống túi đồ trên tay Đan Diễn Vy, giọng điệu khinh thường: “Không muốn cái gì, tớ nghĩ chắc là do cậu cảm thấy xấu hổ chứ gì.”
“Mỹ Kỳ cậu nói bậy bạ gì vậy, Vy Vy có làm gì cậu đâu.” Ngoài miệng Vũ Thư có vẻ như là đang bênh vực Đan Diễn Vy, nhưng thực tế thì có vẻ như cô ta có ý thăm dò ngụ ý trong lời nói của Mỹ Kỳ.
“Thư, cậu không biết bạn thân nhất của cậu đã làm gì sau lưng cậu à?”
Lưu Mỹ Kỳ cảm thấy vô cùng vui sướng khi nhìn thấy sắc mặt chuyển tái nhợt của Đan Diễn Vy, cô ta đắc ý nhếch mép: cuối cùng cũng đợi được đến ngày trả thù rồi.
Lúc đầu Đan Diễn Vy vẫn chưa hiểu rõ câu chuyện, đến khi cô nhìn thấy ánh mắt hân hoan sáng rực của Lưu Mỹ Kỳ, cô liền hiểu ra chắc Lưu Mỹ Kỳ biết được chuyện gì rồi.
Không, không thể được.
“Lưu Mỹ Kỳ, cô đừng…”
Lưu Mỹ Kỳ liền cắt ngang lời nói của Đan Diễn Vy: “Đan Diễn Vy, làm ơn cất đi cái bộ mặt giả tạo của mình đi, từ đại học tới giờ tôi nhìn chán rồi, lần nào tôi cũng nghĩ: trên đời này sao lại có người phụ nữ không biết xấu hổ như cô.”
“Cô làm ô uế cái từ bạn thân rồi đó.”
“Mỹ Kỳ, sao cậu càng nói tớ càng không hiều gì hết vậy.” Sắc mặt của Vũ Thư cũng bắt đầu trở nên khó coi hơn, trực giác nói cho cô biết, trong lời nói của Lưu Mỹ Kỳ có chuyện gì đó có liên quan đến người đàn ông mà cô quan tâm nhất.
Lưu Mỹ Kỳ chuyển tầm nhìn của mình về phía Vũ Thư, đồng thời nói với giọng đồng cảm: “Thư, cậu vẫn không biết, người phụ nữ hai mặt này nhân lúc cậu đi nước ngoài đã theo đuổi anh Lục.”
Vũ Thư kích động nắm lấy tay Lưu Mỹ Kỳ, lớn tiếng hỏi lại: “Cái gì, không thể nào được, Mỹ Kỳ cậu nói rõ cho tớ nghe.”
Chuyện này không thể nào được, Vy Vy còn khích lệ cô theo đuổi lại Thiên mà, sao hai người có thể thành đôi nhanh như vậy được.
Mọi người xung quanh nghe có tiếng cãi vã, bèn hiếu kỳ dừng lại xem, trong phút chốc một đám đông vây quanh họ.
Có vẻ như Lưu Mỹ Kỳ muốn có nhiều người vây quanh hơn nữa, giọng nói của cô ta có vẻ như lớn hơn, để những người xung quanh đều có thể nghe được: “Thư, cậu tự mình hỏi cô ta xem, có phải sau bữa tiệc tốt nghiệp đêm đó, cô ta đã dìu anh Lục vào khách sạn không?”
“Không, chuyện này không thể nào, đúng không? Vy Vy, cậu nói cho tớ biết đây là giả, tất cả những chuyện này đều là giả đi.” Trong mắt Vũ Thư mang theo tia hy vọng, hy vọng có thể nghe được đáp án phủ định từ Đan Diễn Vy.
Nhưng nhìn dáng vẻ im lặng, hổ thẹn của Đan Diễn Vy, sợi dây thần kinh cuối cùng trong đầu cô ta cũng đứt theo.
Vũ Thư nắm chặt tay bước thẳng về phía Đan Diễn Vy, không chút do dự giơ tay cho cô một bạt tai.
“Bốp” một tiếng vang giòn.
Đan Diễn Vy hơi nghiêng đầu, mái tóc dài che lại vết máu đang rỉ ra nơi khóe miệng. Thật ra cô có thể né tránh, nhưng cô không thể nào đối diện với nỗi hổ thẹn trong lòng mình.
Đêm nào cô cũng giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng vô số lần, cho dù là ban ngày tỉnh táo, cô cũng ở trong trạng thái căng thẳng, lo sợ.
Cuối cùng vẫn bị phát hiện rồi.
Nhưng như vậy không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy một chút vui vẻ, ha, thật tốt, cô không còn phải sống trong những ngày tháng lo sợ nữa rồi.
Tất cả mọi người đều bất ngờ, không biết ai đã mở miệng kinh ngạc thốt lên một tiếng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi đó.