Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 368: SINH HOẠT KHÔNG CÂN ĐỐI

Kiều Chấn Ly đang bị chọc cười nhưng cũng không dễ dàng buông lỏng cảnh giác, lúc này anh đang ôm tiểu hồng mao lăn lộn một chút, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến anh run lên một cái suýt chút nữa thành thái giám.

“Mẹ nó… Con cáo già?” Sắc mặt Kiều Chấn Ly hơi đổi một chút, buông người trong ngực ra.

Trương Tinh Nhiên thở hồng hộc, lấy lại tinh thần, mồ hôi trên mặt vẫn còn đang chảy ròng ròng: “Lão đại có chuyện gì?”

“Không biết, có khi là chưa được thỏa mãn dục vọng.” Nhếch miệng cười một tiếng, Kiều Chấn Ly nói đùa.

Lườm anh một cái, đưa tay đoạt lấy điện thoại thì đã thấy tiếng chuông điện thoại im bặt.

Hai người liếc nhìn nhau, thầm nói, không ổn!

Sự kiên nhẫn của con cáo già đã hết, có vẻ như đang muốn nổi giận.

Một giây sau, điện thoại của Trương Tinh Nhiên cũng bắt đầu điên cuồng vang lên.

Trương Tinh Nhiên rụt cổ một cái, dường như đã trông thấy khuôn mặt đen xì của Lục Trình Thiên dùng giọng nói bĩnh tĩnh để đe dọa anh thế nào.

Thế nhưng nếu không nghe máy… Sẽ chết rất thê thảm.

“Alo, lão đại.” Cầm chiếc điện thoại trong lòng nơm nớp lo sợ, Trương Tinh Nhiên thận trọng nịnh nọt mở miệng.

Bộ dạng hèn nhát hết lần này đến lần khác nhìn về phía Kiều Chấn Ly.

Lục Trình Thiên cũng không rảnh trách cứ, chỉ dùng giọng nói lạnh lùng mở miệng: “Kiều Chấn Ly đâu?”

Trương Tinh Nhiên lập tức đưa điện thoại di động ném cho Kiều Chấn Ly: “Tìm cậu!”

Không có việc của Trương Tinh Nhiên.

Kiều Chấn Ly nhíu mày, ánh mắt chợt lóe lên, một tay giữ lấy Trương Tinh Nhiên đang định chạy trốn, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve.

“Lão đại, không cùng chị dâu ở trong bệnh viện anh anh em em, lúc này gọi điện thoại cho tôi, dục cầu bất mãn hay là sinh hoạt không điều độ vậy?” Kiều Chấn Ly mở miệng trêu chọc.

Lục Trình Thiên âm trầm nghiến răng nghiến lợi: “Thứ nhất, lập tức điều tra tình hình hiện tại của Lục Nhĩ, thứ hai, đi tìm Du Du. Nếu làm không được tôi sẽ để cho cậu cả một đời dục cầu bất mãn!”

Kiều Chấn Ly sợ run cả người, sắc mặt nghiêm lại: “Được, tôi làm ngay!”

Để điện thoại di động xuống, lập tức đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Trương Tinh Nhiên đi theo tra hỏi.

“Con trai của lão đại vừa mới trở về đã biến mất, lão đại nghi ngờ là Lục Nhĩ.” Kiều Chấn Ly hiếm khi có được sắc mặt nghiêm túc.

Trương Tinh Nhiên ngẩn người, không tim không phổi nói: “Cậu xong rồi!”

Nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trương Tinh Nhiên, Kiều Chấn Ly cầm áo khoác gọi một cuộc điện thoại cho thuộc hạ, vẫn không quên cảnh cáo: “Coi như tôi bị lão đại sung quân đi Châu Phi đào mỏ cũng sẽ không quên mang theo cậu!”

Trương Tinh Nhiên ném một cái gối về phía anh, nổi giận đùng đùng.

Trong khoảng thời gian gọi mấy cuộc điện thoại, Kiều Chấn Ly liền thăm dò rõ ràng vị trí hiện tại của Lục Nhĩ, và chuyện hôm nay xảy ra.

Kiều Chấn Ly gọi cho Lục Trình Thiên, nghiêm mặt nói: “Du Du chính xác là bị người của Lục Nhĩ mang đi.”

Cằm của Lục Trình Thiên mạnh mẽ co rút, con ngươi đen nhánh bao phủ một tầng sương mù dày đặc tích tụ sâu trong đôi mắt, mang theo mưa gió bão bùng.

Anh biết Lục Nhĩ hận mình hơn bất cứ ai.

So với bất kỳ ai anh cũng biết người đàn ông này ở tù sáu năm đã từng là nhân vật ác độc đến mức nào.

“Chỉ có người của anh ta?” Lục Trình Thiên cố gắng khống chế cảm giác xúc động muốn giết người của mình, chợt nhận ra rằng sự tự chủ luôn làm anh kiêu ngạo trong nhiều năm qua đang sụp đổ ngay trước mặt.

Đó là con trai của anh, cách đây vài giờ đứa bé vẫn đang đùa nghịch trước mặt anh.

Kiều Chấn Ly hít sâu một hơi: “Thẩm Lãng đã đi một chuyến, những thuộc hạ của Lục Nhĩ cũng không ra thể thống gì, nếu tôi đoán không sai, nhà nhà họ Thẩm hẳn là giúp đỡ!”

“Thẩm…Lãng!” Lục Trình Thiên cắn răng.

“Bình tĩnh! Đừng quên trách nhiệm của chúng ta là gì, con cáo già Thẩm Lãng này nhiều năm như vậy vẫn luôn giữ cái mông sạch sẽ, lần này lại tình nguyện tự mình đến, trong đó chắc chắn phải có lợi ích gì đó rất khổng lồ, đây chính là cơ hội của chúng ta.”

Sứ mệnh của bọn họ được tổ chức giao phó, Lục Trình Thiên làm lão đại, giờ phút này nhất định phải lý trí.

Lục Trình Thiên nặng nề thở dốc một hơi, khoảng cách thời gian suýt chút nữa khiến Kiều Chấn Ly hét lên, lúc này bên tai mới truyền đến giọng nói lạnh lùng của anh.

“Cậu sắp xếp thật cẩn thận, nhất định phải bảo đảm sự an toàn của Du Du.”

Kiều Chấn Ly thở dài một hơi, ra vẻ nhẹ nhõm: “Yên tâm đi lão đại, Du Du cũng là con nuôi của tôi và lão Nhị.”

Những người có thể trở thành vũ khí quốc gia bản thân chính là những kẻ liều mạng sống trên mũi đao liếm máu mà sống, bọn họ không thể đảm bảo thứ mang lại cho nửa kia sẽ là tai họa hay là hạnh phúc, càng không thể để cho cảm xúc của mình bị ảnh hưởng trong những thời điểm quan trọng.

Lão đại và những người trong số bọn họ có lẽ không giống, thân phận người nhà họ Lục đã cho anh ưu đãi quá nhiều nhưng theo đó cũng là những yêu cầu cao hơn.

Tên tuổi bất khả chiến bại cho tới bây giờ đều là dùng máu tươi đổi lấy.

Lần này, quả nhiên cũng không khiến Kiều Chấn Ly thất vọng!

Nhưng cũng chính vì như vậy, Kiều Chấn Ly càng cảm thấy nhất định phải bảo vệ an toàn cho Du Du.

Trong bệnh viện, Lục Trình Thiên cúp điện thoại, đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài trong chốc lát.

Ít nhất là cho tới bây giờ Du Du vẫn an toàn.

Mục tiêu của Lục Nhĩ cho tới bây giờ đều là anh, trước khi nhìn thấy anh, Lục Nhĩ nhất định không ra tay với Du Du.

Điều duy nhất khiến anh lo lắng chính là trái tim của Du Du.

Cách đây không lâu bé còn ở trên bàn phẫu thuật chiến đấu cùng Tử thần…

Nghĩ đến đây, trong lòng anh đau nhói.

Đan Diễn Vy nói không sai, đều là lỗi của anh!

Nếu không phải là anh, ít nhất Du Du cũng không gặp nguy hiểm như vậy.

“Diễn Vy?” Một cái đầu bởi vì chạy mà lạnh lẽo ẩm ướt, đầu tóc rối bời, Hà Cảnh Quân xót ruột mở cửa, lại nhìn thấy chỉ có một mình Lục Trình Thiên.

Dừng một chút, Hà Cảnh Quân hỏi: “Diễn Vy đâu? Diễn Vy ở đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Lục Trình Thiên có chút âm u.

Không nói gì, đứng dậy rời đi.

Trong nháy mắt, Hà Cảnh Quân chặn Lục Trình Thiên lại: “Lục tổng, tôi hi vọng anh có thể cho tôi một câu trả lời chắc chắn, vì sao anh lại ở trong phòng bệnh của Du Du? Diễn Vy bây giờ đang ở đâu?”

Lục Trình Thiên liếc mắt, đôi mắt đen như mực cùng đôi mắt sáng trong veo đối diện nhau, mang theo sự quật cường và ngang bướng không ai chịu nhường ai.

Lục Trình Thiên nhếch miệng cười trào phúng: “Tôi ở trong phòng bệnh của con trai mình cần phải thảo luận với anh sao? Người phụ nữ của tôi đang ở đâu, cần anh phải quan tâm sao?”

Sắc mặt của Hà Cảnh Quân chợt lóe lên sự bối rối và khó coi.

Cái cằm căng thẳng phẫn nộ phản bác: “Diễn Vy là vị hôn thê của tôi, Du Du là con của tôi, Lục Trình Thiên, anh đừng quên, Vũ Thư là bạn gái của anh, hơn nữa cô ta vừa mới hại Du Du nằm viện.”

“Xem ra anh đã quên, ba chữ ‘Vị hôn thê’ này ngoại trừ anh, cho tới bây giờ chưa có bất kỳ người nào thừa nhận.” Lục Trình Thiên trào phúng.

Sắc mặt của Hà Cảnh Quân hơi trắng bệch.

Ống tay áo run lên, Lục Trình Thiên mang theo biểu cảm không thèm quan tâm, tới gần Hà Cảnh Quân, thấp giọng nói: “Tôi có thể vì thấy anh đã chăm sóc Đan Diễn Vy và Du Du thời gian dài như vậy mà không thèm so đo với anh, nhưng tôi cũng hi vọng về sau anh có thể cách xa bọn một chút.”

Thân phận của của anh thật sự không công bằng đối với Đan Diễn Vy, anh quả thực có lỗi với hai mẹ con cô.

Nhưng muốn anh cứ buông ra như vậy, trơ mắt nhìn con của bọn họ gọi người đàn ông khác là cha, thấy người phụ nữa của mình trở thành vợ của người khác, anh không làm được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK