Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 37: SUY NGHĨ CỦA HÀ CẢNH QUÂN

Sau khi nhận cuộc điện thoại của Lục Trình Thiên, trong lòng Đan Diễn Vy rõ ràng có chút không yên, cô tùy tiện mua một chút đồ ăn tốt cho tiêu hóa của trẻ con từ một quán ăn nhỏ rồi trở về.

Cô đi được nửa đường thì lại có điện thoại gọi tới, hôm nay nhận hai ba cuộc điện thoại khiến trong lòng cô tâm phiền ý loạn, lúc này đây cô không nhìn là ai đã nghe điện thoại, lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Người ở đầu điện thoại bên kia nghe được giọng to hổn hển thì sửng sốt vài giây, một giọng nói ôn hoà vang lên: “Vy Vy, là anh, Cảnh Quân, em làm sao vậy.”

Nghe được giọng nói của Hà Cảnh Quân, Đan Diễn Vy biết mình hiểu lầm, tưởng cú điện thoại này vẫn là của người đàn ông kia, thoáng ổn định lại hơi thở, áy náy nói: “Xin lỗi Cảnh Quân, em không biết là anh.”

Hà Cảnh Quân cầm điện thoại di động, ánh mắt sâu sắc, Vy Vy không biết là anh, hay là tưởng anh là người kia, cuộc điện thoại trước đó là ai, mặc dù trong lòng đang rất nghi hoặc nhưng anh cũng thông minh không hỏi thêm.

Anh quan tâm hỏi: “Vy Vy, có ai đang quấy rầy em sao? Hôm nay anh đến đón em tan làm nhưng các nhân viên trong quán bảo là em xin nghỉ.”

“Không có ai quấy rầy em cả, chỉ là trước đó nhận được một cú điện thoại mời mua bảo hiểm, anh cũng biết đó, bọn họ rất hay dây dưa cho nên em tưởng bọn họ lại gọi tới.”

Đan Diễn Vy lo Hà Cảnh Quân suy nghĩ lung tung nên chủ động giải thích: “Hôm nay em không đi làm là vì thấy có chút không khỏe, làm phiền anh phí công đi một chuyến rồi.”

Hà Cảnh Quân nghe thấy Đan Diễn Vy bảo thấy không khỏe thì cũng không nghĩ tới những chuyện khác nữa, lập tức khẩn trương hỏi: “Vy Vy, em thấy không khỏe chỗ nào, có cần đi viện không, bây giờ anh đến thăm em.”

“Không cần đâu.” Đan Diễn Vy phát hiện giọng nói của mình có hơi cương quyết nên mềm giọng đi một chút: “Không phải là vấn đề gì lớn lao, em đã uống thuốc rồi, thấy hơi buồn ngủ, có thể là do tác dụng thuốc rồi!”

Đan Diễn Vy rõ ràng mượn cớ lấy lệ không muốn nói nhiều, Hà Cảnh Quân sao lại không nghe ra.

“Được rồi, Vy Vy, em đi nghỉ trước đi, nếu như ngày mai vẫn không đỡ thì anh sẽ đến tìm em, nếu để cho bạn thân Vũ Thư của em biết người bạn trai như anh lại không làm tròn trách nhiệm như thế thì chắc chắn lại bất bình thay em cho mà xem.”

“Ừm, cám ơn anh, Cảnh Quân.” Nếu đã nói mình đang buồn ngủ, Đan Diễn Vy ngáp một cái, tỏ vẻ như thực sự rất buồn ngủ, thầm nói với Hà Cảnh Quân một tiếng xin lỗi.

Hà Cảnh Quân cúp điện thoại nhưng vẫn chưa lập tức để điện thoại xuống mà rơi vào trầm tư, cú điện thoại kia thật sự là điện thoại bán bảo hiểm sao, Vy Vy tuyệt đối không phải là một cô gái đột nhiên lại nổi giận.

Đan Diễn Vy cũng cảm thấy rất bối rối, cô lo đồ ăn trên tay nguội mất, chỉ có thể tạm buông chuyện của Hà Cảnh Quân xuống, đi về phía phòng bệnh.

Du Du vẫn đang ngủ say bên trong, mặc dù thân thể gầy yếu, nhưng vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là trắng trẻo mũm mĩm, tròn vo như cái bánh bao, ngũ quan toát lên vẻ đáng yêu khiến người ta nhìn thôi cũng hận không thể bóp khuôn mặt ấy.

Đan Diễn Vy cúi người hôn nhẹ lên trán của bé, nhẹ giọng nỉ non: “Dậy ăn cơm thôi, người đẹp ngủ của mẹ.”

Hàng mi của Du Du run run, xem ra đứa nhỏ này căn bản không hề ngủ mà là cố ý lừa cô, chỉ có điều hàng mi cong vút của đứa nhỏ này thật khiến rất nhiều cô gái phải ganh tị mà.

Đứa nhỏ này nằm trên giường, bị người khác nhìn mà không xấu hổ, kỹ năng diễn xuất đúng là cao, làm bộ như vừa tỉnh ngủ, mơ hồ nói: “Mẹ đã quay về rồi sao.”

Vừa rồi hình như mẹ hôn mình, xấu hổ quá đi mất.

Đan Diễn Vy nhìn vẻ mặt đang cố hết sức để che đậy sự ngại ngùng, hai bên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đã bán đứng suy nghĩ trong lòng bé, nhưng cô cũng không vạch trần: “Đúng vậy, mẹ đã mua một ít cháo về, chắc là đã nguội, Du Du có thể ăn rồi.”

Du Du liếc nhìn cái bàn trống rỗng trước mặt Đan Diễn Vy, cúi đầu nhìn bát cháo thịt nạc tỏa mùi thơm trước mặt, khó khăn nói: “Mẹ, nhiều như vậy con ăn không hết…”

“Du Du yên tâm đi, mẹ đã ăn rồi, đây là phần của con, hơn nữa không phải Du Du đã nói phải nhanh chóng lớn lên sao, phải ăn nhiều mới chóng lớn được.” Đan Diễn Vy biết Du Du lo không biết mình đã ăn chưa cho nên mới nói là ăn không nổi, trong lòng cô cảm động một hồi.

Bé con của cô quả nhiên là một bé trai ấm áp, cô gái nào sau này gả cho nó chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Du Du biết Đan Diễn Vy đã ăn rồi thì mới cầm thìa lên, mở cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.

Đan Diễn Vy ngồi ở một bên yên lặng nhìn Du Du ăn, cho dù nhìn từ góc nào thì cũng thấy rất đẹp mắt.

Du Du ăn xong, Đan Diễn Vy thu dọn trên mặt bàn, đến phòng có nước sôi lấy nước, giúp bé rửa mặt rửa tay, bản thân thì tự chỉnh trang một chút rồi cởi giày leo lên giường.

Hôm nay lúc bọn họ trở lại, người đàn ông ở giường bên đã xuất viện nên bây giờ trong gian phòng sáu người chi còn hai mẹ con họ.

Đan Diễn Vy vuốt ve mái tóc mềm mại của bé, cảm thấy sờ thế nào cũng không đủ, có mấy lời dù hiện giờ không nói thì ngày mại cũng phải nói, nên cuối cùng vẫn yếu ớt mở lời: “Du Du, ngày mai mẹ đưa con đến chỗ bà có được không?”

Du Du nghe thấy ngày mai sẽ Đan Diễn Vy phải tiễn mình về thì mấy ngón tay nhỏ trắng nõn theo bản năng nắm chặt lấy chăn, bé muốn từ chối, muốn ở lại cùng mẹ, nhưng bé cũng biết nếu như bé nói muốn ở lại thì mẹ nhất định sẽ đồng ý.

Nhưng làm vậy thì cũng sẽ làm mẹ thấy rất khó xử, cho nên dù không nỡ thì bé vẫn rầu rĩ trả lời: “Dạ.”

Đan Diễn Vy dường như là bị cảm xúc của Du Du ảnh hưởng, đau lòng kéo bé vào lòng: “Sắp đến sinh nhật Du Du rồi, con muốn được tặng quà gì nào?”

Du Du nghe thấy lời của Đan Diễn Vy thì ánh mắt sáng lên: “Mẹ, mẹ muốn đón sinh nhật cùng Du Du sao?”

“Ừ, sau này năm nào mẹ cũng sẽ đón sinh nhật cùng Du Du.” Đan Diễn Vy đảm bảo trong lòng.

“Hay quá.” Chuyện phải rời đi đã bị tin tốt này làm giảm bớt rất nhiều, tâm trạng Du Du cũng tốt lên nhiều.

Đan Diễn Vy nhẹ nhàng vỗ lưng bé, giọng nói dịu dàng như một bài hát ru: “Du Du ngủ đi, mẹ sẽ ngủ cùng Du Du.”

Du Du nhẹ nhàng lên tiếng, nghe lời nằm xuống cạnh Đan Diễn Vy, bé chơi lâu như vậy cũng đã mệt mỏi hết mức, lại thêm Đan Diễn Vy dịu dàng ru ngủ nên nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Đêm này Đan Diễn Vy thì lại liên tục lặp đi lặp lại một cơn ác mộng, cô mơ thấy mình đang ở trên một con đường náo nhiệt, khắp nơi đều là người, nhưng dù cô ấy làm thế nào cũng không nhìn thấy được biểu cảm của những người xung quanh.

Cô ấy sợ chạy đi, cứ chạy chạy mãi, chạy đến trường học thì bạn thân Vũ Thư đột nhiên xuất hiện, hung tợn tát cô một phát, vặn hỏi tại sao cô lại cướp bạn trai của cô ấy.

Mà cô ấy cứ hô không có, không phải như thế, Vũ Thư cũng không quay đầu lại, rời đi, không muốn nghe cô giải thích chút nào.

Đan Diễn Vy không ngừng chạy theo nhưng cô đuổi thế nào cũng không kịp, đột nhiên lại đụng phải Lục Trình Thiên. Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của anh khinh miệt nhìn cô, giống như đang yên lặng cười nhạo cô mấy năm nay si tâm vọng tưởng.

Vũ Thư đã biến mất cũng đột nhiên xuất hiện, giễu cợt mắng cô là tiểu tam dối trá, ôm lấy cánh tay Lục Trình Thiên rồi chậm rãi rời đi.

Bất kể Đan Diễn Vy gọi thế nào thì hai người cũng giống như không nghe thấy, đột nhiên hình ảnh thay đổi, Lục Trình Thiên ôm Du Du trong lòng, vĩnh viễn không cho cô thấy Du Du nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK