CHƯƠNG 42: BUỔI TỐI TỚI CHỖ TÔI.
Trong lòng Đan Diễn Vy kêu lên một câu, lão hồ ly, trên mặt lại mờ mịt: “Vũ Thư, sao vậy?”
“À, mình vừa nghe người khác kể lại, hình như Vạn Đại Bằng của Vạn Vũ bị thương phải tới bệnh viện, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Vũ Thư nói lại tin tức nghe từ người khác cho bọn họ.
Đan Diễn Vy gật đầu tỏ vẻ đã biết, cô cũng không phải người hiếu kỳ nên Vũ Thư cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Chỉ có Hà Cảnh Quân có vẻ đăm chiêu nhìn Lục Trình Thiên.
“Ba người làm sao vậy, đều bị điểm huyệt nói rồi à.” Vũ Thư mất hứng oán giận, sao đêm nay cả đám đều kỳ quái như vậy, Vy Vy cũng vậy, ngay cả Hà Cảnh Quân cũng giống như uống nhầm thuốc.
Loại cảm giác giống như bị người ta đẩy ra bên ngoài này khiến cô cảm thấy không thoải mái, rõ ràng cô mới là nhân vật chính của yến hội đêm nay.
Đèn lưu ly trên đỉnh đầu đột nhiên tắt đi, thay vào đó là ánh đèn vàng nhu hòa ấm áp, giúp ba người thoát khỏi việc giải thích, người chủ trì đứng trên bục cũng tuyên bố vũ hội đã tiến vào giai đoạn cuối, cũng là màn khiêu vũ mà Vũ Thư chờ mong đã lâu.
Theo âm nhạc chậm rãi vang lên, Vũ Thư cũng bỏ qua chuyện tức giận lúc nãy, hưng phấn kéo tay Lục Trình Thiên: “Thiên, vũ hội đã bắt đầu, chúng ta đi khiêu vũ đi.”
“Ừm.” Lục Trình Thiên không phản đối, đi theo Vũ Thư bước đi.
Vũ Thư cũng không quên thúc giục: “Vy Vy, cậu với Cảnh Quân cũng nhanh lên, nếu không Vũ hậu đêm nay có thể sẽ là mình đấy.”
Hà Cảnh Quân xoay người vươn tay, bày ra một động tác thật lịch sự, dịu dàng nói: “Công chúa của anh, anh có thể có vinh hạnh mời em nhảy một điệu không?”
Đan Diễn Vy đặt tay vào lòng bàn tay Hà Cảnh Quân, cười đùa: “Cảnh Quân, em càng muốn anh gọi em là mẹ kế lọ lem hơn.”
Hà Cảnh Quân hơi sững sờ, ý cười bên khóe miệng không ngừng mở rộng, người trong lòng của anh ta quả nhiên không giống người thường, tất cả mọi cô gái đều muốn làm công chúa, cô lại muốn làm mẹ kế, thật sự là đáng yêu.
Hai người đi theo đám người, chậm rãi bước tới sàn nhảy, có thể là do ánh đèn quá mờ, mỗi một đôi nam nữ đang khiêu vũ đều không biết người đang nhảy bên cạnh mình là ai, chỉ thấy rõ bạn nhảy ở gần bản thân nhất.
Âm nhạc duyên dáng êm tai, ở trong không khí mông lung mờ ám này tạo ra một loại cảm xúc khác biệt.
Thật ra nói là khiêu vũ cũng không đơn giản là tách ra hợp lại xoay tròn, đến một giai đoạn nào đấy còn có thể trao đổi bạn nhảy, đây là sức hút của khiêu vũ.
“Vy Vy, em nói em nhảy không tốt, có phải đang khiêm tốn không.” Hà Cảnh Quân dắt theo Đan Diễn Vy nhảy vài phút mới phát hiện bước nhảy của Đan Diễn Vy rất chuẩn mực, thậm chí còn nhảy tốt hơn anh ta nhiều.Dường như là muốn chứng minh lời nói của Hà Cảnh Quân, Đan Diễn Vy bỗng giẫm lên chân Hà Cảnh Quân: “A, thật xin lỗi, Cảnh Quân, giẫm phải chân của anh rồi.”
“Không sao, em chỉ cần giữ vững tiết tấu lúc nãy là được rồi.” Hà Cảnh Quân tốt tính trả lời, có thể là ảo giác của anh ta, bởi vì anh ta vừa nói xong câu này, Vy Vy đã liên tục giẫm lên chân anh ta vài lần.
Đan Diễn Vy vẫn luôn miệng nói xin lỗi, trong lòng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nguy hiểm quá, suýt chút nữa đã bại lộ bản tính của bản thân rồi.
Thật ra cô là một người có thiên phú rất cao trong khiêu vũ, chỉ là bởi vì một số nguyên nhân nên cô không thể theo đuổi sở thích của bản thân.
May mắn Hà Cảnh Quân không phát hiện, lại giẫm thêm vài cái, Đan Diễn Vy cũng cảm thấy ngượng ngùng, chột dạ nói: “Cảnh Quân, là em quá ngốc, anh vẫn nên nhảy cùng người khác đi, em sẽ không để ý đâu, em sẽ ra ngoài đợi anh.”
Hà Cảnh Quân dựa vào bên tai Đan Diễn Vy, nhẹ nhàng nói: “Không sao, Vy Vy giẫm không đau, hơn nữa chút đau đớn này anh vui lòng chịu đựng.”
Trên mặt Đan Diễn Vy nóng lên, không biết nên đáp lời như thế nào.
Vừa khéo âm nhạc bỗng thay đổi mạnh mẽ hơn, đây là tín hiệu trao đổi bạn nhảy.
Đan Diễn Vy xoay tròn một cái, tay hai người cũng nới lỏng, chờ cô lấy lại tinh thần thì đã rơi vào một vòng tay khác.
Hơi thở lạnh lẽo mang theo một chút mùi khói nhàn nhạt, hương vị quen thuộc khiến cả người cô run rẩy.
Vì sao cô lại tới bên cạnh Lục Trình Thiên, vậy bây giờ người ở bên cạnh Cảnh Quân là Vũ Thư?
“Nhảy với tôi cũng khiến em thất thần?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông khiến người ta rùng mình.
Giống như một cục đá đáp xuống mặt hồ bình tĩnh của Đan Diễn Vy, dập dờn tạo thành từng vòng sóng nước: “Sao lại là anh.”
“Vì sao không thể là tôi?” Lục Trình Thiên thấp giọng hỏi lại, hơi thở nóng cháy phun lên tai cô, khiến vành tai cô cũng phát nóng.
Người đàn ông này nhất định là cố ý! Vậy cũng đừng trách cô không khách sáo.
Lúc nãy khi giẫm lên chân Hà Cảnh Quân, Đan Diễn Vy cũng chỉ giẫm nhẹ nhàng, không dùng lực, đến lượt Lục Trình Thiên, cô cũng không khách sáo như vậy nữa rồi, dường như đang phát tiết bất mãn trong lòng, mỗi một lần đều giẫm thật mạnh.
Đến mức người đàn ông đối diện nhiều lần kêu rên, nói như thế nào thì hôm nay cô cũng đang đi một đôi giày tám cm, không đùa được đâu, ngoài miệng còn cố ý giả vờ xin lỗi: “Thật có lỗi, tôi không có ý, ngài Lục.”
Lục Trình Thiên dùng lực, vốn khoảng cách giữa hai người đã rất gần, bây giờ giống như đã dán lên người nhau không một khe hở, giọng nói trong trẻo mang theo ma lực mê hoặc nhẹ nhàng nói: “Không sao, tôi không để ý.”
Đan Diễn Vy tức tới nghiến răng, Lục Trình Thiên tuyệt đối là cố ý, còn nữa, tay anh đang đặt ở đâu vậy: “Ngài Lục, xin anh lịch sự một chút.”
“Em nói gì? Lịch sự sao, là thế này? Hay là thế này?” Lục Trình Thiên vừa nói bàn tay thon dài vừa vuốt ve lưng trần mềm mại của Đan Diễn Vy, chậm rãi hướng xuống dưới, lại hướng xuống.
“Đủ rồi…” Âm cuối cùng của Đan Diễn Vy cũng đang run rẩy, lại đi xuống tay anh sẽ chạm trúng chỗ kia rồi!
“Sao nào, vừa rồi không phải Hà Cảnh Quân cũng dạy em như vậy sao?” Đan Diễn Vy chỉ lo tức giận, cũng không chú ý lúc Lục Trình Thiên nói tới điểm này, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh.
Đan Diễn Vy dường như muốn cố ý chọc giận Lục Trình Thiên, dùng giọng điệu làm nũng mà bản thân cũng không chịu nổi nói: “Hừ, Cảnh Quân người ta mới không lỗ mãng như anh, người ta vô cùng tôn trọng tôi.”
Tức là Hà Cảnh Quân cũng chưa đụng tới da thịt mềm mại phía sau lưng cô, mặt mày Lục Trình Thiên khẽ buông lỏng, cũng không để ý lời nói dỗi hờn của Đan Diễn Vy: “Ừm, xem ra ngài Hà thật chính trực.”
Nói như vậy cũng không sai, nhưng Đan Diễn Vy vẫn cảm thấy từ miệng Lục Trình Thiên nói ra lại có vẻ kỳ ạ, nhưng cô lại không có cách nào phản bác, chỉ có thể rầu rĩ yên lặng.
Chỉ là dường như Lục Trình Thiên cũng không định bỏ qua cho cô như vậy, giọng nói trầm thấp thản nhiên nói: “Còn nhớ em đã đồng ý với tôi ba điều kiện không?”
Tấm lưng mềm mại của Đan Diễn Vy bởi vì lời nói của Lục Trình Thiên mà cứng đờ.
Lục Trình Thiên vuốt ve lưng của Đan Diễn Vy, khóe miệng hơi cong: “Xem ra em cũng chưa quên.”
“Anh muốn gì.” Bây giờ không chỉ phía sau lưng cứng ngắc, giọng nói của Đan Diễn Vy cũng căng thẳng.
“Đêm nay ở với tôi.” Giọng nói Lục Trình Thiên khàn khàn, từng chữ rõ ràng truyền vào tai Đan Diễn Vy.
“Không thể nào.”
Đan Diễn Vy không hề nghĩ ngợi từ chối, người đàn ông này xem cô là cái gì gì, phụ nữ tùy tiện gọi thì tới đuổi thì đi sao, rõ ràng anh đã phân rõ giới hạn với cô, hơn nữa đã cùng bạn thân nhất của cô yêu nhau.
Bây giờ lại nói ra loại lời nói này, trong lòng Đan Diễn Vy co quắp, quả nhiên anh không hề để ý cô.