CHƯƠNG 247: HÃY THU LẠI LỜI NÓI.
Sau khi chơi cả buổi chiều, Du Du chơi cùng với chú chim bồ câu béo đã có tình cảm, lưu luyến nói: “Mẹ, chúng ta có thể mang nó về không?”
Đan Diễn Vy không thể chịu được khi nhìn vào ánh mắt thất vọng của cậu bé, nhưng vẫn phải nói với cậu: “Du Du, chú chim bồ câu béo này thuộc về công viên, ngày mai chúng ta có thể đến chơi với nó.”
“Vâng ạ.” Du Du cũng hiểu đạo lý này, lưu luyến chạm vào đầu của con chim bồ cầu béo, ngoan ngoãn đặt tay mình lên tay của Đan Diễn Vy, đi một bước nhưng quay lại nhìn những ba lần.
Đan Diễn Vy chỉ có thể xoa cái đầu nhỏ của cậu bé để an ủi, đi ra bên ngoài, mười phút trước cô đã gọi cho tài xế, đợi đến lúc bọn họ đi ra, chiếc xe đã đợi ở bên ngoài.
Tài xế nhìn thấy bọn họ, cẩn thận mở cửa giúp bọn họ.
Đan Diễn Vy để cho Du Du trèo lên trước, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, cô chỉ có thể nhận điện thoại trước.
Có lẽ hôm nay chơi với Du Du quá thoải mái nên Đan Diễn Vy không có quan tâm là ai gọi điện thoại đến, trực tiếp nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói của đầu bên kia, cô liền hối hận vì sao không nhìn trước.
“Đan Diễn Vy, cô thực sự là một người vợ hiền một người mẹ tốt.”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng mỉa mai của người đàn ông, Đan Diễn Vy vô thức siết chặt điện thoại trong tay, cô che điện thoại lại trước, khẽ kéo cửa xe, nhìn vào Du Du bên trong chỉ vào chiếc điện thoại, ra hiệu cho cậu đợi ở trong đó trước, một lát nữa cô sẽ qua.
Du Du gật đầu, bảy tỏ đã hiểu.
Đan Diễn Vy đi xa một chút mới bỏ điện thoại ra, cau mày hỏi: “Lục Trình Thiên anh lại phát điên cái gì thế.” Ù ù cạc cạc nói một câu.
“Chà, sao thế, tôi phát điên hay là cô không biết xấu hổ chạy đến nhà người khác nấu cơm?” Sự tức giận của Lục Trình Thiên cả một ngày một đêm qua, lúc nghe thấy giọng nói của Đan Diễn Vy, lập tức bộc phát.
Hay cho một người phụ nữ tâm cơ, ở trước mặt anh có bao nhiêu đau đớn và buồn bã, một lúc sau đã chạy qua chỗ người đàn ông khác rửa tay nấu canh, còn cười không biết xấu hổ như vậy.
“Lục Trình Thiên anh theo dõi tôi.”
Sao Lục Trình Thiên lại biết cô nấu ăn ở nhà Cảnh Quân, phản ứng đầu tiên của Đan Diễn Vy chính là bị người khác theo dõi, lại nghĩ đến khả năng Lục Trình Thiên có thể phát hiện ra sự tồn tại của Du Du, lý trí thiếu chút bị dọa đến hồn bay phách lạc.
Lại không có cách nào bình tĩnh được.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp lạnh lùng lại mang theo một chút khinh bỉ: “Theo dõi cô? Đan Diễn Vy cô vẫn chưa đủ tư cách.”
Nghe thấy Lục Trình Thiên không có cho người theo dõi mình, ngay cả sự sỉ nhục của anh Đan Diễn Vy cũng không hề tức giận, thật may, tính cách kiêu ngạo tự cao tự đại của Lục Văn Thù sẽ không cho phép anh làm ra những chuyện kỳ quặc như vậy, nếu không Du Du sớm đã bị anh phát hiện ra rồi.
Nhưng cô vẫn có chút không hiểu: “Anh không theo dõi tôi, sao lại biết chuyện tôi làm cơm cho Cảnh Quân.”
Cảnh Quân, gọi thật thân thiết, đôi mắt lạnh lùng của Lục Trình Thiên lập tức như một cơn bão số 12, dường như muốn đập tan, nuối chửng mọi thứ, nếu như lúc này Đan Diễn Vy ở trước mặt anh, nhất đính sẽ hối hận khi đã nói chuyện với anh.
“Làm sao, tìm được kim chủ mới rồi nên nói chuyện thật có khí phách, nói gì thì nói tôi cũng ngủ với cô 4 năm, nếu như Hà Cảnh Quân cảm thấy không đủ chặt, tôi có thể bỏ tiền ra để cô đi làm một ca phẫu thuật nhỏ.”
“Lục Trình Thiên cái đồ khốn nhà anh.” Đan Diễn Vy tức giận cả người run rẩy, rõ ràng biết anh là một người độc miệng như vậy, nhưng mỗi lần nghe thấy những câu nói khó nghe từ miệng của anh ta, cô vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô không hiểu, tại sao Lục Trình Thiên cứ phải hăm dọa cô, chả lẽ niềm vui của anh được xây dựng trên sự đau khổ của cô sao?
Những lời nói không biết xấu hổ như vậy, anh cũng nói ra được.
“Tôi khốn nạn? Cô không thích tôi đối với cô như vậy, người đàn ông yếu ớt như Hà Cảnh Quân mới thỏa mãn cô sao?” Lục Trình Thiên chỉ cần nghĩ đến việc Đan Diễn Vy có khả năng đã ngủ với Hà Cảnh Quân, đôi mắt của anh lạnh lùng đến mức có thể giết người.
Chỉ cần cô dám thừa nhận đã ngủ với Hà Cảnh Quân, anh nhất định sẽ cho cô biết thế nào là sự hối hận muộn màng.
Đan Diễn Vy quả là điên rồi, mỗi lần Lục Trình Thiên gọi điện đến chính là để làm nhục cô, nhưng mỗi lần cô đềubị thương đến mức không có khí khái, không thể nhịn được hét lên: “Lục Trình Thiên anh nghĩ rằng anh là ai, tôi ở cùng với anh cần anh quản sao.”
Ngừng một chút, đột nhiên vang lên tiếng cười mỉa mai, giọng nói xúc động một giây biến thành một giọng nói quyến rũ lòng người, giọng nói càng ngọt ngào khiến người khác ghen tỵ: “Lục Trình Thiên anh không nên ghen tỵ với Cảnh Quân, đương nhiên anh ghen tỵ cũng có đúng, Cảnh Ngôn không cầm thú như anh.”
Vì cố ý chọc tức Lục Trình Thiên, Đan Diễn Vy đã không quan tâm nữa, kéo dài âm cuối: “Anh ấy đối xử với tôi rất dịu dàng.”
Như vậy, không phải là ai tàn nhẫn hơn, chính là khiến cả hai điều tổn thương.
Trong một thời gian dài trong điện thoại không phát ra bất kỳ một âm thanh nào, sự im lặng kỳ lạ này khiến Đan Diễn Vy cảm thấy da đầu ngứa ran, thậm chí kéo dài đến mức hận không thể ném chiếc điện thoại trong tay đi, trực giác nói với cô nên lập tức cúp máy.
Nhưng người đàn ông bên kia lại có chút âm thanh, giọng nói của anh ta trầm thấp giống như cố ý nói chậm lại, để Đan Diễn Vy có thể nghe rõ và chính xác.
“Đan Diễn Vy, cho cô một cơ hội thu lại những lời này.”
Lúc này trong đôi mắt vừa lạnh vừa sâu của người đàn ông lạnh thấu xương giống như sắp có cuồng phong bão táp, nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn lại có một nụ cười kỳ lạ, nếu như bên cạnh có người nhìn thấy, tuyệt đối sẽ bị dọa đến mức bộc phát bệnh tim.
Đan Diễn Vy cho rằng Lục Trình Thiên muốn nói cái gì đó để đe dọa, thật không ngờ chỉ là một câu nói đơn giản như vậy, cô không hề cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, cũng không đọc được âm đức đáng sợ trong lời nói của Lục Trình Thiên.
Vẫn không sợ chết học khẩu khí của anh, cười lạnh một tiếng nói: “Ha ha, vậy có phải tôi phải đội ơn cả nhà anh không? Lục Trình Thiên tôi nói cho anh biết, tôi, không, hối, hận.”
“Còn có, làm phiền anh sau này không cần phải gọi điện thoại cho tôi, tôi không muốn nghe thấy giọng nói buồn nôn của anh, tôi…”
Đan Diễn Vy còn chưa nói xong, điện thoại đã bị người bên kia cup, cô ngây người nhìn điện thoại mấy giây, không nhịn được mắng một tiếng: “Lục Trình Thiên anh cho rằng anh là hoàng đế sao, ai cũng phải nghe anh, tôi lại không như ý của anh đấy.”
Tâm tình hôm nay vốn rất tốt, sau khi nhận cuộc điện thoại của Lục Trình Thiên, Đan Diễn Vy có một loại cảm giác ăn phải phân, trong bụng cảm thấy rất buồn nôn, cô không muốn nghiên cứu về nỗi đau tận đáy lòng này.
Tức giận cất điện thoại, đi về phía xe, không đặt sự đe dọa của Lục Trình Thiên trong lòng, lần nào anh chả nói như vậy, không phải cô vẫn sống tốt sao.
Du Du nhìn thấy Đan Diễn Vy tức giận quay lại, đôi mắt đen láy di chuyển: “Mẹ, mẹ sao vậy, có phải là ai đã làm mẹ tức giận.”
“Không có, chỉ là một kẻ thần kinh gọi nhầm số thôi.” Đan Diễn Vy còn muốn nói là một con chó điên gọi nhầm số, nghĩ đi nghĩ lại trước mặt một đứa trẻ không nên nói những lời chửi thề, sẽ có ảnh hưởng không tốt, lúc này mới miễn cường thay đổi lời nói.
“Ờ, vâng ạ.” Tại sao cậu cảm thấy không phải là một kẻ điên mà là cha?
“Cô Đan, có thể quay về chưa?” tài xế xe kính cẩn hỏi.
Đối diện với những người vô tội, Đan Diễn Vy không có tức giận, khách khí nói một tiếng: “Ừ, làm phiền anh rồi.”
“Không phiền, đây là việc tôi nên làm.” Tài xế cười haha một tiếng.