Giọng nói non nớt và dịu dàng của Du Du như đang kể một chuyện hết sức bình thường. Thế nhưng, Tư Tư nghe thấy lại chẳng khác nào sét đánh ngang tai, không chỉ có sự bất ngờ mà còn có sự yêu thương khó nói bằng lời dành cho Du Du. Nên cô mất tự chủ cất giọng dịu dàng hơn: “Du Du tại sao lại nói như vậy.”
“Đơn giản lắm, bởi vì thỉnh thoảng mẹ lại nhìn chăm chăm vào con rồi ngồi đờ ra, thỉnh thoảng lại trốn trong phòng một mình để thoa thuốc, con đều nhìn thấy hết.” Du Du thỏ thẻ trả lời.
Tư Tư bắt chước bộ dạng của Du Du, gối đầu lên thành ghế sofa, nghiêng mặt nhìn cậu nhóc: “Mẹ có biết con biết những chuyện này không?”
“Mẹ không biết, con không muốn mẹ lo lắng.” Du Du lắc đầu.
Tư Tư trầm mặc vài giây rồi do dự hỏi: “Du Du con thật sự không muốn biết ba con là ai sao, nếu như con muốn, mẹ con nhất định sẽ nói cho con biết.”
“Con không muốn.”
Du Du ngẩng đầu lên ngắm nhìn hình bóng đang bận rộn trong nhà bếp, cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Nếu như ba thực sự yêu mẹ thì đã không để cho mẹ chịu khổ, mẹ cũng sẽ không giấu diếm ba về sự tồn tại của con, tại sao con lại cần một người chưa từng gặp mặt, đã thế lại còn hay ăn hiếp mẹ chứ.”
Tư Tư nhận ra cô không nên xem thường một đứa bé ba tuổi, khả năng lý luận của nó khiến cho cô không thể phản bác lại.
Trẻ con quả nhiên là những người nhạy cảm nhất thế gian, cho dù mình không nói thì trái tim nhạy cảm của chúng vẫn sẽ nhận ra tất cả.
Đan Diễn Vy nấu xong món cuối cùng thì thấy hai người kia cùng nằm gác đầu trên ghế sofa, nói đùa: “Hai người đang nói gì mà bầu không khí lại nặng nề như vậy.”
“Đây là bí mật nhỏ của chúng tớ, đúng không Du Du.” Tư Tư chớp mắt nhìn cậu nhóc.
“Dạ.” Du Du cũng gật đầu theo.
“Thôi, vậy các cậu cứ giữ bí mật đi, mau ăn thôi.” Đan Diễn Vy bất lực phì cười.
Tư Tư lại trở lại dáng vẻ vô tư ban đầu, kéo Du Du cũng đang ngây ngô chạy tới bàn ăn.
Tư Tư nhìn những món ăn đang tỏa hương thơm nức mũi trên bàn, không nhịn được mà hô lên: “Vy Vy, hôm nay cậu sao vậy, làm nhiều đồ ăn ngon thế.”
“Ngày mai tớ muốn mang cơm trưa đến công ty, vừa hay phòng nghỉ có tủ lạnh không sợ hỏng nữa, hơn nữa tớ thấy các đồng nghiệp khác cũng mang, Tư Tư, cậu có muốn tớ chuẩn bị một phần ăn cho cậu luôn không?” Đan Diễn Vy giải thích.
“Không cần đâu, đồ ăn làm nóng bằng lò vi sóng ăn không ngon, ăn đồ tươi vẫn ngon hơn.” Tư Tư lấy tay nhón miếng đậu cô-ve bỏ vào miệng nhai.
Vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói: “Vy Vy cậu có tài nấu ăn thật ấy, ai lấy được cậu thật quá hạnh phúc.”
Tư Tư nói xong cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, liền cười hai tiếng rồi nói: “Hay là cậu gả vào nhà tớ, để tớ cũng được hưởng sái tí diễm phúc này?”
“Dì, lúc ăn không được nói chuyện.” Du Du ngồi ở ghế riêng của mình, chậm rãi nói.
Gương mặt của Tư Tư đỏ cả lên, ngoan ngoãn ngồi lại ghế ăn cơm.
Đan Diễn Vy nhịn không được mà khẽ cười, bộ dạng ra vẻ người lớn này của Du Du đúng là đáng yêu quá mà.
“Nghe thấy chưa, Tư Tư, cậu còn không bằng Du Du đó.”
Tư Tư hừ một tiếng không nói, cầm đũa và ăn cơm.
Đan Diễn Vy biết cô ngại, cũng không nói gì nữa.
Ba người hiếm lắm mới có được một bữa ăn yên tĩnh.
Đan Diễn Vy tiếp tục trọng trách thu dọn bát đĩa, xử lý xong mọi thứ trong phòng bếp, thuận tay cắt thêm hoa quả mang ra phòng khách, nhìn khung cảnh một lớn một nhỏ ngồi dựa vào nhau, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười.
Cô bất lực mà nhắc nhở: “Đừng chỉ xem phim suốt thế, ăn hoa quả đi.”
“Vâng mẹ.” Du Du giả bộ tranh một miếng táo, cắn một miếng.
Tư Tư còn chẳng thèm gật đầu, giây sau đã đập ghế sofa cười như điên mất hết cả hình tượng.
Đan Diễn Vy không biết nên nói gì nữa, nếu để người yêu thích cô ấy thấy cảnh tượng nữ thần trong lòng mình cười đến điên cuồng như thế này, không biết sẽ nghĩ gì.
Cô nhìn Tư Tư đang cười, cũng liếc mắt nhìn ti vi, chẳng phải chỉ là một người bị đám heo rừng vây quanh thôi sao, buồn cười thế à.
“Dì à, nước bọt của dì phun hết ra rồi kìa.” Du Du hơi chán ghét mà ngồi dịch qua một bên.
“Ngại quá, ngại quá, dì không kiềm chế được, người đó thật sự ngốc quá.” Tư Tư cười đến rơi cả nước mắt ra.
Du Du nói với cái giọng non nớt: “Dì, dì trẻ con quá đi.”
Tư Tư mất vui, bắt lấy Du Du bé nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn người Du Du, trong lòng thầm ngưỡng mộ, mông cậu bé mềm mịn quá đi, giống như sữa vậy.
“Xem cháu còn dám chê dì không này.”
“Dì đừng cù Du Du nữa.” Du Du cũng theo đó mà cười không ngừng được, còn nhớ ra Đan Diễn Vy mà cầu cứu: “Ha ha, nhột quá, mẹ cứu con.”
Đan Diễn Vy thấy thời gian cũng không sớm, giải cứu Du Du khỏi tay Tư Tư, nói: “Nô đùa người đầy mồ hôi rồi, mẹ đi tắm cho con, lát nữa tắm xong thì đi ngủ.”
“Vâng ạ, mẹ.” Du Du nghe lời gật đầu.
Tư Tư đành chơi một mình.