Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 396: CHA NUÔI CON CHO NGƯỜI TA

“Ông già, ông già ông có nghe thấy không, chúng ta có cháu, Thiên nó có con!” Mẹ Lục thét ầm ĩ với ba Lục, hoa chân múa tay biểu đạt sự vui sướng của mình.

Ba Lục vốn không để ý, lúc nghe thấy cũng nhịn không được nhướn mày.

Có cháu?

Đây chính là chuyện rất lớn.

Vì thế, ba Lục cũng mất bình tĩnh.

Lấy di động trong tay mẹ Lục qua, thanh âm trầm thấp tương tự Lục Trình Thiên, lại thêm một phần tang thương tích lũy qua nhiều năm tháng: “Thiên, chuyện con nói là thật sao? Chúng ta thật sự có cháu rồi?”

“Vâng, nhưng cơ thể Du Du không tốt lắm, tạm thời không thể mang về cho mọi người gặp, nếu ba có thời gian có thể cùng mẹ qua đây gặp.” Lục Trình Thiên che dấu tâm cơ nhỏ của mình, đẩy Du Du tới trước mặt hai ông bà trước.

Ba Lục và mẹ Lục liếc nhau, ngẩn người.

Gần như tưởng rằng mình đã nghe lầm.

Mẹ Lục cẩn thận hỏi lại: “Con à, con nói bạn gái con tên là Du Du? Cơ thể đang mang thai không tốt lắm?”

Ba Lục cũng hiểu thành như vậy.

Lúc nãy, ý nghĩ lóe lên trong đầu kia chắc chắn là sai rồi!

Lục Trình Thiên hiểu, đột nhiên nói rằng bọn họ có một cháu trai, hơn nữa đã bốn tuổi rồi, có thể khiến hai người chưa tiếp thu được.

Nhưng một khi đã tiếp thu rồi, có lẽ người gặp rắc rối rồi bị mắng chính là anh.

Dù sao anh cũng không có cảm giác với cái này, hơn nữa còn gây bất lợi cho Đan Diễn Vy…

Hầy!

Vì tương lai tốt đẹp, cũng chỉ có thể để anh gánh vác.

“Không phải, Du Du là con của con, đã hơn bốn tuổi rồi, mẹ của nó tên là Đan Diễn Vy, chính là cô gái mà các người biết con mang về.” Lục Trình Thiên nhẹ nhàng giải thích, khó có được một lần nhẹ nhàng giải thích nhiều như vậy.

Mẹ Lục và ba Lục không nói ra lời.

Bốn tuổi rồi?

Bốn năm trước con trai không phải còn đang ở bên người bạn gái đại học gì đó sao? Còn yêu đến mức muốn sống muốn chết.

Sẽ không phải là…

Mẹ Lục vì cái suy nghĩ trong lòng mình mà hít một ngụm khí lạnh.

“Thiên, con thành thật nói với mẹ, Du Du này là con của con sao? Hay là con làm cha nuôi con cho người ta?”

Khuôn mặt ba Lục nhăn lại, trong lòng có một loại xúc động muốn che mặt.

Ông hiểu đứa con của mình, chắc chắn sẽ không bao giờ làm những chuyện không đáng tin cậy như vậy.

Quả nhiên gân xanh nổi đầy trên trán Lục Trình Thiên.

Trên đời này chắc chỉ có hai người khiến cho anh vừa yêu vừa hận, lại bất lực.

Một người là người phụ nữ nhỏ không nghe lời kia, một người chính là người mẹ thân ái có trí tưởng tượng cực kỳ phong phú.

“Không, Phải!” Lục Trình Thiên hít sâu một hơi: “Con là cha của Du Du, cha ruột!”

“Vậy… Vậy sao lại…” Đầu óc mẹ Lục rối bời.

Lục Trình Thiên nhịn xuống xúc động muốn cúp điện thoại: “Chuyện này nói ra có chút phức tạp, cụ thể vẫn chờ sau này rồi nói đi, con chỉ nói với hai người, Du Du là con ruột của con, lúc sinh ra bị bệnh tim bẩm sinh, trước kia từng phẫu thuật cấy ghép tim một lần nhưng thất bại nên tình trạng cơ thể không được tốt lắm, tạm thời không thể mang qua cho hai người gặp, chính là như vậy.”

“A…cháu trai của tôi, sao có thể đáng thương như vậy, không được, Thiên con chờ mẹ, gần đây mẹ không bận, mẹ sẽ đi đặt vé máy bay, mẹ đến chăm sóc cháu trai của mẹ.” Mẹ Lục nhanh chóng đưa ra quyết định.

Bây giờ chỉ biết Du Du là của cháu trai của bà, còn những chuyện khác tạm thời không nói đến, một đứa bé nhỏ như thế đã phải chịu sự đau khổ lớn như vậy, chỉ khiến bà càng thêm đau lòng.

Lần này Lục Trình Thiên không phản đối.

Gật đầu đáp một tiếng.

Điều kiện trong nhà Hà Cảnh Quân sẽ không chấp nhận Đan Diễn Vy, đó là bởi vì do tính cách cá nhân.

Mẹ của Hà Cảnh Quân là người chú trọng môn đăng hộ đối.

Nhưng anh cũng phải dự phòng trước tình huống tương tự xuất hiện ở nhà họ Lục.

Mà so với những người khác trong nhà họ Lục, ba mẹ anh mới là cửa đột phá quan trọng nhất, cũng đơn giản nhất.

Về phần những người khác…

Ha!

Đều không quan trọng.

Lục Trình Thiên cúp điện thoại, tâm trạng rất tốt, suy nghĩ xem có nên nói với người phụ nữ nhỏ kia không, lại nhớ đến khuôn mặt mềm mại của Đan Diễn Vy, tính tình lại rất mềm, chi bằng đến lúc đó để cho mẹ anh đến đây, khiến cho cô trở tay không kịp.

Vừa lúc khiến cho cô sẽ xấu hổ nếu rời đi hoặc từ chối.

Nhưng ý kiến của con trai vẫn nên hỏi một chút.

Lục Trình Thiên bước lên tầng, tính toán nói với Du Du một tiếng.

Dựa theo tính tình của mẹ anh, chắc hẳn hôm nay có thể đặt vé máy bay rồi bay qua.

Thàn phố Bắc Kinh, mẹ Lục ôm điện thoại không biết nên vui mừng hay nên khóc.

Cháu trai thì có, nhưng nguyên nhân đến có vẻ hơi phức tạp, hơn nữa còn bị bệnh tim bẩm sinh.

“Ông già, ông nói tôi có nên đến thành phố Cần An hay không?” Sau khi mẹ Lục cúp điện thoại, tính cách thoát tuyết của bà có giảm bớt một chút.

Ba Lục ngước mắt: “Không phải lúc nãy em nói muốn đi gặp cháu trai sao?”

“Cái này không giống, má, thủ đoạn của con trai ông càng ngày càng thấp, khiến cho tôi cũng nhìn không ra là nó đang cố ý kích tôi đâu, tôi muốn cháu trai và con dâu, cũng không có yêu cầu nhà giàu hay có gia thế gì, nhưng tôi cũng không thể để cho một cô gái lai lịch không rõ hoặc thân phận không sạch sẽ bước vào cửa lớn nhà họ Lục chúng ta đúng không?” Mẹ Lục cao ngạo nói.

Ba Lục buông báo xuống, thở dài nói: “Bà cũng hiểu, bà không thấy con trai có tình cảm sâu đậm với cô gái kia sao? Từ nhỏ đến lớn bà có thấy nó tìm bà giúp đỡ bao giờ chưa? Lúc trước muốn rời nhà đi thành phố Cần An làm một luật sư nhỏ, bị ông nội của nó đánh suýt chết, bà có thấy nó kêu một tiếng không?”

“Vậy tức là, nó thật sự yêu cô gái này?” Mẹ Lục chần chờ nói.

Ba Lục gật đầu: “Tôi thấy cũng tám chín phần là vậy.”

“Vậy tôi tới xem thử xem.” Mẹ Lục quyết định chủ ý.

Ba Lục đồng ý: “Đi đi, nhìn xem cô gái này là dạng người gì, cũng đừng coi người ta thế nọ thế kia, nhỡ đâu do con bà có lỗi với người ta thì sao, bà cũng không phải không biết cái tính tình kiêu ngạo tự phụ kia của Thiên.”

“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, tôi chỉ đến nhìn trước, nếu cô gái đó tốt, tôi sẽ đứng về phía con trai, giúp cô gái kia qua được cửa ông nội nó, nhưng nếu cô gái đó không tốt, hừ, chuyện này tôi cũng mặc kệ.” Trong lòng mẹ Lục thấu hiểu, làm bà chủ nhà họ Lục nhiều năm như vậy, sao có thể là người đơn giản được.

Ba Lục cười: “Cháu trai cũng không quan tâm?”

“Cháu trai phải quan tâm chứ!” Mẹ Lục nói chắc như đinh đóng cột.

Ba Lục lắc đầu, nhìn theo bà lên tầng thu dọn đồ.

Còn nói không sốt ruột, đường hoàng nữa, thực tế còn nhanh hơn so với bất cứ ai, sao có thể không lo lắng chứ.

Đây chính là chảu trai khó khăn lắm mới có!

Hầy, nếu không phải gần đây công việc của ông quá bận, ông cũng muốn bay qua thành phố Cần An xem thử xem.

Rốt cuộc là cô gái và đứa trẻ như thế nào, khiến cho con ông quan tâm như vậy.

Đáng tiếc, đáng tiếc!

Mẹ Lục nhanh chóng đặt vé máy bay đi ngay trong đêm, tính bay đến thành phố Cần An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK