Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 377: VUI ĐẾN QUÊN CẢ TRỜI ĐẤT

Kiều Chấn Ly chậc chậc mở miệng: “Tôi đây còn lo lắng cho vết thương của anh, mà anh lại tươi tắn ở bệnh viện, còn ôm người đẹp trong ngực, vui đến quên cả trời đất à?”

“Không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng lung tung, không ai không biết cậu không học thức đâu.” Lục Trình Thiên hừ lạnh, sải bước đi về phía phòng bệnh của mình, làm gì có chỗ nào suy yếu đâu.

Kiều Chấn Ly đuổi theo, cũng không để lời nói ở trong lòng.

Hai người bọn họ đều là người được đặc huấn để vượt qua các hoàn cảnh khó khăn, mấy vết thương tầm thường này có thể làm vết thương lớn trong mắt người thường, nhưng quả thật đối với bọn họ cũng không tính là gì.

Nếu không phải Lục Trình Thiên muốn ở cùng với vợ con trong bệnh viện, anh hoàn toàn có thể tự mình băng bó vết thương rồi về nhà.

“Chuyện đã giải quyết xong rồi?” Lục Trình Thiên ngồi trên giường bệnh, hơi dựa vào gối đầu, ánh mắt mệt mỏi nhắm lại nghỉ ngơi.

Kiều Chấn Ly thuận tay đóng cửa lại, những người lúc nãy đứng ở cửa thang máy nhanh chóng trở về vị trí của mình, đứng canh ở cửa.

Kiều Chấn Ly bước đến ngồi trên ghế sofa, sau đó lột vỏ trái chuối ra: “Đã xong hết rồi, Lục Nhĩ đang bị giam giữ, những chuyện kia cũng không phải là vấn đề, buổi sáng đã làm xong thủ tục, tôi cũng cho người đem hắn ta đi rồi.”

Sau đó đưa những thứ đó tới khiến hắn ta sống không bằng chết, làm cho hắn ta phải hối hận khi mở miệng trên đời này.

Trong mắt Lục Trình Thiên hiện lên sự hung ác.

“Được, người cứu Du Du tên là gì?” Lục Trình Thiên bỗng nhiên nhắc đến tên tóc vàng kia.

Kiều Chấn Ly nhướn mày, đứng thẳng dậy: “Lão đại, anh đây là muốn nâng đỡ một chút?”

“Nói.” Lục Trình Thiên liếc anh ta một cái.

Kiều Chấn Ly hào hứng, lập tức giới thiệu: “Tên nhóc kia tên là Trương Hoàng, biệt danh là Chồn vàng, đừng nhìn thằng nhóc đó ốm yếu như kẻ trộm, nó có năng lực không tệ, đó là một hạt giống tốt trong tổ chức. Có điều tuổi của nó không lớn lắm, vẫn còn chút xúc động, phương diện tinh thần còn phải rèn luyện thêm.”

“Ừm.” Lục Trình Thiên gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Cánh tay không bị thương đang gõ ở trên giường, không biết đang nghĩ cái gì.

Kiều Chấn Ly ăn xong một trái chuối, chợt nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, hôm qua không phải đã nói với anh còn có chút thu hoạch ngoài ý muốn sao, thiếu chút nữa quên mất chuyện này rồi.”

Người đàn ông trên giường mở mắt nhìn qua.

Kiều Chấn Ly vui mừng mở miệng nói: “Thẩm Lãng tính toán rất tốt, ỷ vào việc chúng ta không có chứng cứ bắt hắn ta, rủ bỏ sạch sẽ quan hệ với mình. Lần này bắt được mấy tên thủ hạ, còn có một tên Lục Nhĩ, vậy mà cũng không thấy hắn ta có phản ứng kỳ quái gì, tôi vẫn đang thấy kỳ lạ đây, kết quả lúc trước có một phần báo cáo gửi đến chỗ tôi.”

Lục Trình Thiên híp mắt lại.

“Anh có biết tại sao Lục Nhĩ có khả năng khiến Thẩm Lãng không ngần ngại để mất vài tên thủ hạ mà còn mạo hiểm ra mặt giúp hắn ta không?”

“Đừng có thừa nước đục thả câu nữa.” Lục Trình Thiên hừ một tiếng.

Kiều Chấn Ly cười hì hì: “Trước đó con đường Đông Nam Á kia đã bị phá hủy, nguồn cung cấp của phía Thẩm Lãng chính là bắt nguồn trên con đường kia, nguồn cung hàng hóa đang thiếu thốn, mà Lục Nhĩ vừa lúc có chút tiếng nói, ngủ gật gặp gối đầu, Thẩm Lãng có thể không ra tay sao?”

“Nguồn cung cấp địa phương?” Sắc mặt Lục Trình Thiên lạnh lẽo.

Kiều Chấn Ly gật đầu lia lịa: “Đúng!”

Không ngờ dưới mắt kiểm soát của bọn họ mà còn có người có thể tổ chức một cuộc mua bán âm thầm không động tĩnh như vậy.

Có điều nhớ đến Thẩm Lãng trước đó đã bị chôn vùi trong chỗ trống đó, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

“Đó là một doanh nhân giàu có ở thành phố Cần An, có lẽ xuất thân từ nhà giàu mới nổi, những người bình thường thấy hắn ta cũng cúi đầu khom lưng, về phần sản nghiệp thì không tính là quá giàu có, nhưng nếu so với những hộ kinh doanh bình thường thì lớn hơn rất nhiều, một bộ dạng tùy tiện, vậy mà lại là người âm hiểm nhất.” Kiều Chấn Ly nhớ đến hình ảnh kia, có chút xúc động.

Trong đầu Lục Trình Thiên bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của một người.

“Vạn Đại Bằng!”

“Tôi phi, sao lão đại lại biết?” Kiều Chấn Ly cảm thấy hoảng sợ.

Anh ta miêu tả như vậy, nhưng cũng có rất nhiều người giống như thế mà.

Lục Trình Thiên dùng một ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc để nhìn anh ta.

Anh là một luật sư, hầu hết các cuộc giao dịch của anh đều liên quan đến các doanh nhân này, với kỹ năng phân tích hạng nhất, năng lực phán đoán hạng nhất, muốn đoán chính xác một người thì có gì là khó?

Kiều Chấn Ly sờ sờ mũi: “Đúng, người này chính là Vạn Đại Bằng, trước mắt đang cùng một thuyền với Thẩm Lãng. Lần này chúng ta chỉ cần quan sát kĩ một chút, tìm được thời gian giao dịch của bọn hắn, vạch trần Thẩm Lãng và Vạn Đại Bằng ngoài ý muốn này, lúc đó cũng không sợ không có chứng cứ nữa?”

“Cậu có thể nghĩ như vậy mà Thẩm Lãng không nghĩ ra à? Chúng ta có thể giám thị Thẩm Lãng, nhưng hắn ta gian xảo và cẩn thận như vậy, chưa chắc hắn không biết chúng ta vẫn đang theo dõi hắn.” Lục Trình Thiên lắc đầu.

Dựa vào cuộc gọi trước kia khi cứu Du Du của anh với Thẩm Lãng, chắc chắn Thẩm Lãng còn có chiêu khác.

Chỉ là chiêu tiếp theo của hắn ta là gì, Lục Trình Thiên tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được.

Mi tâm hơi nhíu lại, Lục Trình Thiên xoa xoa chân mày, dặn dò: “Đến cục cảnh sát xem bọn họ xử lý thủ tục, Lục Nhĩ tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, nhanh chóng mang hắn ta đi, sớm một phút thì nhanh được một phút. Mặt khác, gọi tên Trương Hoàng kia đến đây cho tôi.”

“Được!” Kiều Chấn Ly đứng thẳng người, nhanh chóng đi ra ngoài.

Đan Diễn Vy lén lút tiến vào phòng Du Du, gương mặt cô vẫn nóng bỏng người.

Cái tên chết bằm kia nhất định đang biến cô thành trò cười.

Còn những người đứng bên ngoài, nhất định đã nhìn thấy bọn họ…bọn họ hôn nhau.

Nhớ đến dáng vẻ say mê của mình, Đan Diễn Vy làm động tác muốn bổ não mình ra, quả thật không muốn nhìn thẳng vào chính mình!

A a a a a…

Thối tha! Thối tha! Thối tha!

Đan Diễn Vy trong lòng gào thét cắn chiếc khăn tay nhỏ, ngã mình lên chiếc giường nhỏ kế bên, chui đầu vào cái chăn trắng tinh.

Bất tri bất giác, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.

Sắc trời tối tăm mờ mịt ở bên ngoài còn chưa sáng hẳn.

Đan Diễn Vy cảm nhận được một lực đạo nhẹ nhàng làm cho bừng tỉnh.

Lúc đầu cô ngủ không quen, lại thêm việc trong lòng còn nhớ đến Du Du đang ngủ ở một bên, cho dù cô rất mệt mỏi, nhưng giấc ngủ lại không cạn như thường lệ.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy một cô y tá mặc áo trắng, cô ta đang nhẹ nhàng ấn ấn chân của cô, cảm giác lạnh buốt truyền đến, vô cùng thoải mái.

“Cô Đan, cô tỉnh rồi ư?” Cô hộ sĩ kia mỉm cười với cô: “Thật ngại quá, đánh thức cô rồi.”

Đan Diễn Vy lắc đầu, suy nghĩ vẫn có chút hỗn độn.

Theo bản năng nhìn về phía Du Du, thằng nhóc kia vẫn đang nằm ngáy o o, lúc này bình nước đang truyền cũng sắp hết.

“Cô Đan, Du Du đã không có chuyện gì rồi, lúc nãy bác sĩ đã đến đây xem tình hình.”

Đan Diễn Vy khẽ buông lỏng trạng thái.

Y tá kia lại nói: “Cô Đan, chân của cô di chuyển quá nhiều, vấn đề có chút nghiêm trọng, cô nên nằm nghỉ ngơi trên giường trong hai ngày nay, đừng đi lung ta lung tung, luật sư Lục đã phân phó, cô có chuyện gì chỉ cần giao cho tôi là được rồi.”

Động tác đang định xuống giường của Đan Diễn Vy dừng lại: “Luật sư Lục?”

Y tá dọn dẹp đồ đạc, híp mắt cười: “Đúng ạ, tình cảm của cô Đan và luật sư Lục thật tốt, luật sư Lục trở về phòng bệnh nghỉ ngơi không bao lâu là đến nhìn cô, nhìn thấy tổn thương trên chân cô, lúc ấy sắc mặt liền thay đổi, luật sư Lục rất quan tâm tới cô đó nha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK