Đan Diễn Vy nhìn bóng lưng họ rời đi, bất đắc dĩ cười cười, đi về phía phòng bếp.
Khẽ hít một hơi thật sâu, làm tinh thần vui lên.
Ở phía bên kia, sau khi Vũ Thư nhận điện thoại, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, nghe thấy có tiếng động từ phía cửa, cô lập tức xóa số điện thoại kia ra khỏi nhật ký cuộc gọi, đặt điện thoại ở vị trí cũ.
Giống như chưa có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đợi Lục Trình Thiên đi đến.
Bất kể đầu dây bên kia là ai, chỉ cần có tồn tại mối nguy hiểm, cô sẽ không để cho ngời đó có cơ hội phá hỏng tình cảm của cô và Thiên.
Nếu không phải thời gian không đủ, cô nhất định phải ghi lại số điện thoại đó, tra ra xem người này là nam hay là nữ.
Nếu như là nam thì thôi đi, còn nếu như là một người phụ nữ…
Trong mắt Vũ Thư lộ ra một chút tàn nhẫn, vậy thì cũng đừng trách cô không khách khí.
Lục Trình Thiên đẩy cửa tiến vào, thấy Vũ Thư thì nhíu mày, ngữ khí lạnh lùng hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Khuôn mặt Vũ Thư có chút cứng đờ, nghĩ đến mục đích tới đây, rất nhanh hồi phục, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn nói: “Thiên, anh đã quên ngày sinh nhật của em.”
Lục Trình Thiên như không nghe thấy cô nói, lách người qua, nhìn trên bàn làm việc, chiếc điện thoại di động yên tĩnh, mặt không có biểu hiện gì, thu hồi ánh mắt.
Vũ Thư chú ý tới ánh mắt Lục Trình Thiên nhìn vào chiếc điện thoại di động vài giây, trong lòng lo lắng, Thiên là đang đợi điện thoại của ai?
Giống như rất để tâm.
“Nói.”
Nghe được câu hỏi của Lục Trình Thiên, Vũ Thư giật mình đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Lục Trình Thiên, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt nói: “Thiên, em muốn mời anh làm bạn nhảy.”
Vì tới gặp Lục Trình Thiên, Vũ Thư mỗi một lần đều sẽ chú ý cách ăn mặc, cố ý phối hợp trang phục kết hợp sự ngây thơ, trong sáng, tựa như một viên kẹo tỏa ra sự ngọt ngào, chờ người đàn ông của mình đến nhấm nháp.
Nếu như Lục Trình Thiên đồng ý, Vũ Thư tuyệt đối không chút do dự dâng hiến chính mình.
Đôi mắt Lục Trình Thiên khẽ chớp, đôi mắt âm u lóe lên một tia nhìn không thấu, hắn chỉ dừng lại mấy giây, giọng trầm thấp chậm rãi nói: “Được.”
Vũ Thư còn tưởng rằng Lục Trình Thiên còn đang tức giận, không nghĩ hắn lại đồng ý nhanh như vậy, những khó chịu trong lòng vừa rồi đã nhanh chóng bay mất.
Ánh mắt toát lên sự phất khích, giọng nói càng nên nhẹ nhàng hơn: “Thiên, thật sao? Thật sự là quá tốt, cha em chắc chắn sẽ rất vui.”
“Anh còn tưởng rằng em mới là người vui.”
Vũ Thư đang đắm chìm trong cảm giác hào hứng vui sướng, cũng không nghe được bên trong lời nói của Lục Trình Thiên có lời chế giễu: “Thiên, em đương nhiên rất vui a.”
Dừng một chút lại có chút ủy khuất nói: “Em còn tưởng rằng anh vẫn còn giận em.”
Vũ Thư thấy Lục Trình Thiên không có trả lời cũng không có tức giận, trong văn phòng lại không có ai khác, trong lòng bỗng nhiên tuôn ra một cỗ xúc động, bước chân đi về phía thân ảnh cao lớn kia.
“Thiên, em biết cha mẹ em có chút quá đáng, nhưng bọn họ là muốn tốt cho em, hi vọng anh có thể nể tình em tha thứ cho bọn họ có được không?”
Vũ Thư tay đã đặt ở trên bờ vai rắn chắc của Lục Trình Thiên, nhịp tim cũng tăng lên không ngừng, một hồi lâu không thấy hắn cự tuyệt, rốt cuộc không nén dược kích động trong lòng, dáng người uyển chuyển dựa vào tấm lưng mà cô đã khát vọng bấy lâu.
Chỉ là thân thể của cô còn không có chạm tới quần áo của hắn, người đàn ông đang ngồi trên ghế xoay bỗng nhiên đứng lên, làm cô cũng lùi phía sau mấy bước, miễn cưỡng đứng vững. Không hiểu ủy khuất hỏi: “Thiên làm sao vậy, là em làm được không tốt sao?”
Hắn cũng cho là mình có thể chịu đựng được, chỉ là khi cô đến gần, trong nháy mắt thân thể đã phản ứng, Lục Trình Thiên đưa lưng về phía cô, sắc mặt âm trầm khó coi, thanh âm lạnh lùng nói: “Buổi chiều anh còn có việc, nếu không có chuyện gì nữa em ra ngoài trước đi.”
Đây là hạ lệnh đuổi khách với cô, trước đây không phải vẫn luôn tốt hay sao? Vũ Thư chưa từ bỏ ý định, tới gần một chút: “Thiên, anh có phải vì bản án khó xử ngày hôm nay không? Chúng ta đã xem TV đưa tin, có cần hỗ trợ gì không?”
Cô nghĩ nói như vậy Thiên sẽ cao hứng, không ngờ giọng nói lại càng lạnh lẽo hơn: “Em cảm thấy anh sẽ cần cha em giúp đỡ?”
“Thiên, em không phải có ý đó, em chỉ là muốn giúp anh thôi.” Vũ Thư vội vàng muốn biểu đạt sự quan tâm của mình.
Mùi nước hoa đắt đỏ trên người cô làm hắn không ngừng nhíu mày, vì sao phụ nữ lại thích mấy loại hương vị gay mũi này, không giống ai đó, chỉ dùng sữa tắm nhưng vẫn phảng phất hương thơm.
Hắn tại sao lại nghĩ đến cô.
Lục Trình Thiên sắc mặt càng không tốt: “Không cần.”
“Thiên, anh nhất định phải từ chối ý tốt từ gia đình em hay sao.” Vũ Thư không rõ, không phải là cô nghi ngờ năng lực của Thiên, mà là nếu có Vũ gia ra mặt giải quyết, mọi việc của hắn có thể đơn giản đi rất nhiều.
Cô chỉ là muốn cải thiện mối quan hệ giữa Thiên và người trong nhà một chút.
Lục Trình Thiên trong lòng cười lạnh, ý vị không rõ nói: “Nếu em muốn hỗ trợ, vậy chi bằng trở về hỏi cha em một chút.”
Vụ án lần này hắn tiếp nhận là một vụ lừa đảo tài chính lớn, Chính Phủ trung ương đã sớm nhận được thông tin, nếu có phát hiện có quan chức nhúng tay vào, mọi chuyện đều phải điều tra kỹ lưỡng.
Hiện tại đừng nói đến thành phố Cần An, các chính trị gia cao cấp trong nước hận không thể đem mình tẩy cho sạch sẽ, cô lại còn muốn kéo Vũ Thiên Dương xuống nước.
Nếu Vũ Thiên Dương biết mình có một cô con gái tốt như vậy, không biết ông ta có cảm giác như thế nào a.
Vũ Thư không hiểu ý của Lục Trình Thiên, nhưng cũng nghe ra sự chế giễu trong đó, cô thực sự không hiểu rõ về vụ án, chỉ cảm thấy nếu như Vũ gia ra mặt giúp đỡ thì mọi việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Bây giờ bị Lục Trình Thiên nói như vậy, trong lòng cảm thấy do dự, cũng không dám tiếp tục chờ đợi: “Thiên, anh cũng đừng gấp gáp quá, sức khỏe quan trọng hơn, vậy em không quấy rầy anh làm việc nữa.”
Nói xong, vội vàng rời đi.
Lục Trình Thiên ngồi xuống ghế, một lần nữa cầm văn kiện lên nhìn nhưng không đến năm phút, lại đem văn kiện đặt trở lại trên bàn.
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào chiếc điện thoại vẫn luôn im lặng kia, bỗng nhiên đưa tay cầm ấn mở, trên màn hình ngay cả một chút thông tin cũng đều không có.
Lục Trình Thiên nắm chặt tay, chiếc điện thoại phát ra tiếng ma sát, nếu như không phải hắn khống chế lực tay tốt, chiếc điện thoại đã có khả năng bị bóp nát.
Một buổi sáng trôi qua, rất tốt, ngay cả một cuộc điện thoại đều không có.
Lục Trình Thiên cất điện thoại di động, cầm áo khoác trực tiếp ra cửa.
Không chú ý tới rằng bởi vì không có tin tức gì từ người phụ nữa kia mà vứt công việc quan trọng sang hết một bên.
Có vẻ cô cùng cùng Hà Cảnh Quân chung đụng rất vui vẻ, đến mức ngay cả điện thoại đều không có thời gian nhận.
Một giờ sau, Đường Kỳ Dũng đang ngồi trong phòng làm việc, có chút ngoài ý muốn khi thấy người đàn ông nào đó đến thăm mình: “Thiên, sao cậu có thời gian đến chỗ tôi.”
“Đi võ đài.” Lục Trình Thiên vứt xuống một câu, cũng không thèm nhìn Đường Kỳ Dũng một chút, đi ra ngoài cửa.