CHƯƠNG 413: ĐỊNH LẤY TÔI SAO?
Đan Diễn Vy cười khẩy: “Anh không lấy Vũ Thư, không lẽ anh định lấy tôi sao?”
Lục Trình Thiên híp đôi mắt lại, anh không nói gì, nhưng thần sắc ẩn sâu trong đôi con ngươi đó lại khiến cho trái tim Đan Diễn Vy hung hăng nhảy dựng lên.
“Lục Trình Thiên, không lẽ anh định lấy vợ sinh con, sau đó để Du Du đem nuôi ở ngoài, xem nó thành một đứa con ngoài giá thú không được gặp ai sao?” Đan Diễn Vy như bừng tỉnh ngộ.
Đột nhiên trong lòng cô chợt như hiểu được tâm lý khi làm những việc đầy mâu thuẫn của Lục Trình Thiên rồi.
Sắc mặt Lục Trình Thiên lập tức tối sầm.
Anh trông giống với một kẻ thích nuôi người tình ở bên ngoài lắm sao?
Nếu như Đan Diễn Vy và Vu Tư Tư nghe được lời này trong lòng anh, thì chắc chắc họ sẽ gật đầu mà không hề do dự rồi.
Giống chứ!
Sự yên lặng của anh đã chạm đến bàn chân bị đau của Đan Diễn Vy, cô đau đớn hét lên một tiếng, sắc mặt đầy hung dữ: “Lục Trình Thiên, anh nằm mơ đi, tôi tuyệt đối sẽ không để Du Du trở thành một đứa trẻ ngoài giá thú đâu!”
“Đan Diễn Vy, tôi thật khâm phục đầu óc của cô!” Lục Trình Thiên quay người rời đi.
Đan Diễn Vy tức giận đứng tại chỗ trừng to đôi mắt đầy hậm hực.
Vu Tư Tư cảm thấy hôm nay bản thân mình đúng là xui đến tận mạng.
Phải chịu sự đối xử không công bằng của Lục Trình Thiên với Vũ Thư thì cũng thôi đi, đằng này vừa ở ngoài ăn được một bữa cơm, kết quả là nửa đường về nhà xe lại bị chết máy nữa chứ.
Vu Tư Tư tức điên đến độ mất hết lý trí, cô gọi một cuộc điện thoại gọi Đường Kỳ Dũng đến.
Đường Kỳ Dũng bỏ hết công việc hiện tại mà lập tức chạy đến hiện trường, nhìn đôi mắt nộ khí xung thiên mà cá nhỏ đang trừng lấy mình, Đường Kỳ Dũng thật có chút khó hiểu.
“Cá nhỏ, xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Kỳ Dũng cẩn thận dè dặt hỏi.
Cá nhỏ của anh kiên cường như thế nào anh biết hết, nhưng lúc này lại mang máng một bộ dạng uỷ khuất như vậy, thì chắc chắn không phải là do xe bị chết máy đâu.
Vui Tu Tư chu chu cái miệng nhỏ nói: “Đường Kỳ Dũng, Lục Trình Thiên và Vũ Thư ức hiếp em, lần trước anh đã nói gì hả? Nói sẽ trút giận cho em mà, tại sao ả tiện nhân đó lại còn ngang ngược được như vậy chứ?”
Đường Kỳ Dũng ngước một góc 45 độ nhìn lên bầu trời.
Anh biết, mỗi lần tâm trạng của cô sai sai thì chắc chắn là vì chuyện của Lục Trình Thiên, Đan Diễn Vy và Vũ Thư rồi.
“Cá nhỏ, anh không phải đã nói là em không được đi can dự vào chuyện củThiên sao? Vũ Thư sớm muộn cũng sẽ có người giải quyết thôi, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì mà nhưng? Anh muốn em đang sống sờ sờ nhưng bị cô ta tông chết có đúng không? Tên khốn nhà anh, anh chả khác nào tên Lục Trình Thiên đó hết, đều mê mệt mấy cái hạng phụ nữ giả vờ giả vịt như vậy chứ gì?” Vu Tư Tư lớn tiếng la hét.
Sắc mặt Đường Kỳ Dũng lập tức thay đổi dữ dội: “Em nói cái gì? Cô ta lái xe tông em?”
“Anh nói thử xem? Mới sáng sớm mà đã phát điên rồi, cô ta lái một chiếc xe rách nát như là không phân biệt được thắng xe và chân ga nữa mà liều mạng muốn tông em và Vy Vy đó. Còn tên Lục Trình Thiên khốn khiếp đó lại thả cô ta trơ trơ như vậy, nếu như không phải anh ta ngăn lại thì bà đây đã cào nát khuôn mặt âm hiểm của con mụ đó rồi. Nhưng mà người anh em tốt của anh, Thiên của anh đã ném em từ sơn trang ra ngoài đó. Đường Kỳ Dũng, em hỏi anh một câu, anh rốt cuộc là đứng ở bên nào?” Vu Tư Tư luyên thuyên cả một hồi, cuối cùng lại đưa đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào anh, giống như là chỉ cần anh nói sai một câu thôi thì cô sẽ ăn sống nuốt tươi anh ngay vậy.
Đường Kỳ Dũng sững sờ: “Cá nhỏ…”
“Nói! Đứng về bên nào?” Vu Tư Tư tức giận nạt nộ.
“Không phải, đây không phải là vấn đề đứng ở bên nào…”
Một người là người con gái mà cả đời này anh cũng không buông tay được, một người là người anh em tốt của anh. Hơn nữa cũng đâu phải là thâm thù đại hận gì đâu chứ.
Được rồi, chuyện lần này Lục Trình Thiên ném người phụ nữ của anh ra ngoài anh đã nhớ kỹ rồi, sớm muộn anh cũng sẽ trả lại cho anh ta.
Vu Tư Tư quay người định rời đi.
Với sự hiểu biết cô nhiều năm nay của Đường Kỳ Dũng, nếu như lần này anh để mặc cho cô đi thì anh thật sự xong đời rồi.
“Cá nhỏ à, bình tĩnh, bình tĩnh đi mà! Ok! Anh đứng về phía em, bây giờ em nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì được không?” Đường Kỳ Dũng vội vàng đuổi theo rồi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
Vu Tư Tư hừ lạnh.
Đường Kỳ Dũng vuốt ve tay cô, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng.
Anh vừa cúi đầu nhìn xuống thì đáy lòng liền trở nên đau nhói muôn phần.
Lòng bàn tay của Vu Tư Tư dính đầy một vệt máu lớn, những vết trầy nhỏ chi chít dày đặc.
“Chuyện này là sao?” Thanh âm Đường Kỳ Dũng chợt trầm lạnh.
Vu Tư Tư lầm bầm: “Đã nói rồi là mụ yêu tinh đó tông em, em đã vội vã né nên mới té xuống đất rồi bị thương đó.”
Đường Kỳ Dũng cúi đầu, những sợi tóc đã che khuất đi thần sắc nơi mắt anh, đó là một sự lạnh lẽo, đau lòng mà cả một luồng sát khí dày đặc.
Vũ Thư!
“Nè, anh nhìn đủ chưa? Em phải về nhà bôi thuốc nữa!” Vu Tư Tư thấy anh nắm tay mình không động đậy gì hết nên có chút không tự nhiên mà rút tay ra.
Đường Kỳ Dũng không nói gì, anh trầm mặc cho người xử lý chiếc xe của cô, rồi lái xe của mình đưa cô về căn hộ.
Vu Tư Tư ngồi trên ghế sofa nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất cẩn thận giúp cô xử lý vết thương, cô vốn cũng chẳng đặt vết thương nhỏ này vào lòng, nhưng dường như trong chốc lát nó đã trở thành một chuyện lớn đối với anh, khiến cô có chút chột dạ luôn rồi.
“Kể sự việc cho anh nghe đi.” Thanh âm Đường Kỳ Dũng có chút khàn khàn.
Vu Tư Tư cũng không để ý, cô đem hết tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, bất kể lớn nhỏ đều nói cho anh biết, đương nhiên là cô còn nhấn mạnh thái độ của Lục Trình Thiên và cả sự điên cuồng của Vũ Thư nữa.
Đường Kỳ Dũng nghe xong cũng không nói gì, nhưng dự định trong lòng anh như thế nào thì còn chưa chắc.
“Được rồi, chuyện này anh sẽ giúp em trút giận, nhưng thời gian này em không được xung đột với Vũ Thư nữa. Cá nhỏ à, người phụ nữ đó đã điên rồi.” Đường Kỳ Dũng nhìn chằm chằm vào cô một cách nghiêm túc, anh muốn cô hứa.
Vũ Tư Tư ngập ngừng gật đầu.
Gật đầu xong thì lại cảm thấy có phải mình bị điên rồi không, tự nhiên đồng ý chi vậy trời.
Chỉ có trời mới biết là cô thật ra rất muốn lắc đầu đó.
Nhưng mà…
Vũ Thư xem ra là giống như điên thật rồi.
Mặc dù cô ỷ thân thủ của mình không tồi, nhưng cũng là một người trân quý mạng sống, nên làm sao mà cô có thể đi đấu với loại phụ nữ điên khùng đó được chứ.
“Được rồi, thời gian này đừng để dính nước, có chuyện gì cứ kêu anh làm là được rồi. Nhớ chú ý không được ăn cay nữa, biết chưa?” Đường Kỳ Dũng luyên thuyên lải nhải.
Vu Tư Tư nghe tai này lọt tai kia, cũng không biết ngấm được mấy câu rồi nữa.
Sau khi ra khỏi nhà Vu Tư Tư, Đường Kỳ Dũng gọi một cuộc điện thoại cho Lục Trình Thiên để hỏi tội.
Lục Trình Thiên cũng làm biếng quan tâm, anh chỉ vứt lại một câu: “Thời gian này nhớ trông chừng cô ấy cho tốt, không có việc gì thì đừng tới tìm Đan Diễn Vy.”
Lời này thật khiến cho Đường Kỳ Dũng điên tiết lên.
Anh khó chịu, đương nhiên là cũng sẽ tìm người khác để khiến người ta khó chịu theo, mà người phụ trách an ninh của toàn bộ trang viên đó, Trương Tinh Nhiên là một trong những đối tượng làm phiền của anh.
cậu hai Trương lúc này đang xem series phim truyền hình dài tập mang tên Tề bức đại chiến bằng những đoạn video giám sát trang viên vừa nãy, anh ta cười đến không ngớt, chỉ thiếu mỗi khoai tây và hạt dưa ngồi hưởng thụ nữa thôi.
Huynh đệ gặp nạn, không nói nhiều lời, Trương Tinh Nhiên gửi một video cho Đường Kỳ Dũng xem, một người vui không bằng mọi người đều vui mà.
“Cậu nhìn Thiên xem, cậu ta bây giờ làm gì còn thời gian quan tâm đến cậu nữa, hậu cung nhà cậu ta còn đang nóng bừng như lửa đốt, không dập được kia kìa.” cậu hai Trương cười trên nỗi đau của người khác.