Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 179: RẬN NHIỀU KHÔNG NGỨA, NỢ NHIỀU KHÔNG SẦU

“Sờ đủ rồi.” Lục Trình Thiên có tính sạch sẻ, từ chỗ Lục Nhĩ về còn chưa tắm, vừa đi ra liền thấy bộ dạng cô thò đầu ra nhìn, bây giờ lại nằm ở trên ngực anh sờ soạng.

“Ai sờ anh, anh không thấy em đứng không vững sao?” Đan Diễn Vy còn muốn tức giận, ai lại ban ngày không có việc gì lại quay về liền tắm, hơn nữa một chút tiếng động cũng không có.

Thật vất vả mới đứng ngay ngắn, còn chưa mở miệng vừa ngước lên lại đối diện với con ngươi chói mắt của người đàn ông, cổ họng không tự chủ nuốt xuống một chút, trong đầu vang lên một tiếng báo động, trực giác nói cho cô mau rời đi.

Nhưng hai chân giống như là mọc rễ vậy không nhúc nhích được.

Bóng người đàn ông cao ngất, giọng nói nóng bỏng khều chóp mũi của cô: “Đói rồi?”

Đan Diễn Vy hơi nhíu mày, cái gì cũng không giải thích được: “Không …”

Trong đầu lập tức nổi lên một chữ to màu đỏ, ca ca mời anh ăn chuối tiêu.

Cô biết cô lại hư hỏng như Tư Tư, lúc này thời khắc nguy cơ, Đan Diễn Vy nghiêm mặt như khúc gỗ không chút do dự xoay người lựa chọn rời đi.

Có người so với cô nhanh hơn một bước biết rõ ý nghĩ của cô, cánh tay dài duỗi một cái, dễ dàng đem cô ôm vào trong vòng lồng ngực rộng rãi.

Giọng Lục Trình Thiên trầm ấm giống như sấm vang trên đỉnh đầu của cô: “Muốn chạy à.”

Muộn rồi.

Chất liệu đồ trên người Đan Diễn Vy mỏng manh dán trên cơ bắp của người đàn ông, nước trên người anh thấm ướt quần áo cô, hòa lẫn khí thế bá đạo của anh, giống như ngọn đuốc tra tấn cả người cô.

“Lục Trình Thiên, anh buông tay ra.”

“Là ai rình coi.” Tự động dâng thức ăn ngon tới cửa, làm gì có đạo lí nào lại không ăn.

Đan Diễn Vy liếc cánh tay để ngang ngực mình, uể oải nói: “Em có gọi anh, là chính anh không nghe thấy, hơn nữa em làm sao biết anh đang tắm.”

Cô ra sức muốn giãy giụa muốn thoát khỏi anh, chẳng qua là với sức lực của cô chỉ như con kiến đu trên cây cổ thụ.

Đan Diễn Vy bỗng nhiên cảm giác có vật gì rơi trên mặt đất, theo bản năng cúi đầu nhìn một cái, cô không chỉ không có đem mình đẩy ra.

Còn đem khăn tắm bên hông của người nào đó quẹt xuống, nghĩ đến người đàn ông phía sau trần truồng hướng về phía mình.

Thanh âm không khỏi giương cao đến cực độ: “A… Lục Trình Thiên anh cái tên biến thái này!”

Sau đó cô càng điên cuồng giãy giụa khiến vật nóng bỏng giữa hai đùi như có thể nướng khét cơ thể cô.

Giọng nói Lục Trình Thiên hơi căng lên, “Đan Diễn Vy, em tuyệt đối là cố ý.”

“Em sai rồi, em không phải cố ý.” Đan Diễn Vy cũng sắp khóc không ra nước mắt, cô thật sự nếu so với Đậu Nga còn oan uổng hơn, ai bảo anh túm lấy cô.

“Nếu không anh buông tay trước đi?” Cô có thể biết vật sau lưng không ngừng to lên, như một cây sắt nung đỏ, nhiệt độ nóng bỏng thật giống như muốn cô cùng nhau hòa tan.

Lục Trình Thiên không nói lời nào ôm người lên, chân đá lên cửa, nắm cánh tay đang làm loạn của cô.

Chống ở trên cánh cửa, cánh môi gợi cảm lạnh lẽo cho dù ở trong bóng tối cũng có thể chính xác không bắt lầm đôi môi đầy đặn của Đan Diễn Vy hôn đi hôn lại.

Đan Diễn Vy chỉ là hoảng hốt, hàm răng đã thất thủ, lưỡi của người đàn ông bá đạo không thể ngăn chặn xông vào, ôm cơ thể mềm mại của cô không ngừng đi sâu vào, dây dưa, trêu chọc.

Cho đến khi thần kinh cô tê dại, hô hấp thiếu dưỡng khí, toàn thân không sức lực mới ngừng lại.

Lục Trình Thiên ôm cô gái mềm mại, trong ánh mắt thâm thúy lướt qua một nụ cười châm biếm, động tác quen thuộc đem quần áo trên người cô xé sạch, đôi chân dài mạnh mẽ chen vào dựa hai chân cô, một tay nắm bắp đùi trơn nhẵn của cô vắt lên eo mình.

Vật to lớn xông đến vị trí trung tâm.

Trong bóng tối Đan Diễn Vy không thấy rõ biểu cảm trên mặt Lục Trình Thiên, vẫn có thể cảm giác được cặp mắt nóng rực của anh vẫn luôn nhìn cô.

Nóng bỏng không che giấu chút nào như vậy, khiến cho cô thể cô run rẩy, hơn nữa cái tư thế này khiến cô vô cùng xấu hổ, cô thật sự sắp không nhịn được hét lên.

Lục Trình Thiên không cho cô cơ hội phản ứng, đỡ lấy cái eo mê người của cô, eo hạ xuống, trực tiếp xông vào cấm địa ướt mềm của cô.

Đan Diễn Vy kêu một tiếng, cái cổ thiên nga xinh đẹp ưỡng ra sau, lộ ra xương quai xanh hấp dẫn, một cái tay khó khăn lắm mới nắm được tay anh không để cho mình trượt xuống.

“Nhẹ…chút…”

Có thể mỗi một lần đừng dã thú như vậy có được không.

Đan Diễn Vy bất mãn hừ một tiếng khiến cho người đàn ông phía trên cười khẽ, dường như không đành lòng thấy cô khổ cực, bàn tay trực tiếp kéo mông của cô ôm lên người, để cho đôi chân thon dài của cô cứ như vậy vắt ở bên hông anh.

Theo nhịp điệu chậm rãi chìm chìm nổi nổi của anh, Đan Diễn Vy nhiều lần thiếu chút nữa không nhịn được kêu thành tiếng.

Lần đầu tiên Đan Diễn Vy cảm thấy vị trí từ cửa đến giường lại xa như vậy, người đã mềm nhũn nhiều lần, người đàn ông dường như thấy thú vị, vốn dĩ định đặt cô lên giường, bây giờ trực tiếp ôm cô ở trong phòng ngủ đi mấy vòng.

“Chết …tiệt…em…muốn…chết…rồi”

Giọng của người đàn ông cũng không lạnh lẽo giống như ngày thường, mồ hôi theo sức lực của anh trượt trên cơ thể của Đan Diễn Vy, hô hấp cũng trở nên nặng nề: “Ngoan, không cần dùng sức như vậy, buông lỏng một chút.”

Vật nhỏ tham ăn như vậy, anh cũng sắp bị cô làm điên rồi.

Loại thời điểm này nào còn tâm tư cân nhắc buông lỏng, Đan Diễn Vy chỉ cảm thấy từng đợt vui sướng sắp khiến cô đắm chìm, người càng căng thẳng, lại không tự chủ kẹp chặt vào.

Dẫn đến người đàn ông nào đó ngược lại hít một hơi khí lạnh, sau đó lại là một trận tấn công mãnh liệt: “Đan Diễn Vy, em chính là yêu tinh.”

Dẫn dụ anh không ngừng sa vào.

Đan Diễn Vy rất muốn phản bác, lời thốt ra khỏi miệng lại mềm mại không sức lực, vội vàng ngậm miệng, ai oán người đàn ông ôm mình.

Ai là yêu tinh, cô cũng không có làm gì, ô ô, eo đáng thương của cô cũng sắp gãy rồi.

Bên trong căn phòng u ám chỉ còn lại tiếng vỗ.

Thể lực Đan Diễn Vy đã sớm không chống đỡ nổi ngã vào trong ngực Lục Trình Thiên, mặc cho anh dày vò.

Trước khi Đan Diễn Vy ngất xỉu dường như nhìn thấy sự ôn nhu trong đáy mắt của Lục Trình Thiên, chắc là cô nhìn lầm rồi.

Lục Trình Thiên tại sao có thể có ánh mắt ôn nhu như vậy…

Lục Trình Thiên bất đắc dĩ nhìn cô gái đã bất tỉnh, chỉ có thể qua loa kết thúc, ôm cô trở về phòng tắm, tắm rửa qua loa một chút, đem người lau sạch, đặt lại trên giường.

Mỗi lần tới thời khắc mấu chấu lại đứt đoạn, xem ra còn phải thường xuyên rèn luyện mới được.

Buổi tối điên cuồng, dẫn đến Đan Diễn Vy mệt mỏi ngủ đến buổi chiều của ngày hôm sau, vị trí bên cạnh sớm đã trống trơn.

Toàn thân Đan Diễn Vy chua xót ngay cả một ngón tay cũng không muốn động, trên người còn đang đắp cái chăn mỏng tràn đầy hơi thở của đàn ông, bất kể chuyển tới đâu, mùi vị mát lạnh đặc biệt của Lục Trình Thiên vẫn luôn quanh quẩn ở bên người cô.

Khiến cho cô không thể tránh né.

Nhớ lại hình ảnh nóng rực ngày hôm qua, Đan Diễn Vy có chút bi thương, sao cô lại ngu xuẩn cho rằng Lục Trình Thiên sẽ không tức giận chứ.

Anh tuyệt đối là sớm đã có âm mưu! !

Lần nào cũng trốn không được sắp xếp của Lục Trình Thiên , bây giờ đối với Đan Diễn Vy mà nói giống như rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không sầu, cũng đã như vậy, kiểu cách nữa lại không có ý nghĩa gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK