Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu sau, Đan Diễn Vy thở dài một hơi, đồng ý đề nghị của anh: “Được.”

Hà Cảnh Quân cũng thở dài một hơi theo: “Vy Vy, em bây giờ ở trong nhà chờ anh, anh đi xem tình huống bên ngoài một chút.”

“Được.” Đan Diễn Vy khẽ gật đầu.

Hà Cảnh Quân vừa đi, Vu Tư Tư cũng thả lỏng một chút: “Vy Vy, cậu dẫn theo Du Du đừng có xúc động như vậy.”

“Vũ Thư biết hôm qua tớ đi cùng với anh ta.” Đan Diễn Vy nói xong dắt tay Du Du lên tầng.

Để lại cho Vu Tư Tư bộ mặt giật mình, chẳng trách tiểu tiện nhân kia như chó điên đi khắp nơi cắn người, nhưng Lục Trình Thiên lại có thể chịu được.

Các bài báo tiêu cực liên quan đến Đan Diễn Vy giống như thác lũ không thể ngăn lại, lại giống như sóng biển thủy triều nhanh chóng biến mất.

Mọi chuyện phát sinh chưa đến ba giờ đồng hồ, có người đã sử dụng thế lực cá nhân cứng rắn đem chuyện của Đan Diễn Vy ép xuống.

Dường như trò hề này chỉ là bọt sóng trên mặt hồ, rất nhanh trở lại bình yên.

Sau khi Đan Diễn Vy biết chuyện cũng rất ngạc nhiên, cô tưởng rằng Hà Cảnh Quân giúp mình giải quyết chuyện này.

Thật ra thì không phải, Hà Cảnh Quân đang muốn đi tìm tòa soạn đưa tin về chuyện này thì nhận được thông báo tất cả các tin tức liên quan đến Đan Diễn Vy đều đã được gỡ xuống.

Sau khi tìm hiểu, hóa ra là có người gây áp lực cho tòa soạn, buộc họ phải ngay lập tức gỡ tất cả các bài báo đã phát hành.

Không cần đoán cũng biết, ngoài trừ cây bút lớn Lục Trình Thiên đến giúp Vy Vy, không thể nghĩ ra người thứ hai.

Sắc mặt Hà Cảnh Quân hơi trầm xuống, cuối cùng vẫn trở về mà không nói lời nào, cho dù Lục Trình Thiên lấy cái gì để ngăn cản chuyện này phát triển thêm, anh cũng không muốn để cho Vy Vy biết.

Cho nên Đan Diễn Vy liền trực tiếp coi chuyện này là Hà Cảnh Quân thay cô giải quyết.

Tức giận nhất chính là Vũ Thư, cô đã tiêu tốn rất nhiều tiền của và sức lực, thế nhưng báo chí tung tin ra ngoài chưa được nửa ngày liền bị ép xuống, cô gọi điện thoại tới uy hiếp thì nhận được câu trả lời rằng người kia có bối cảnh lới hơn cô, bọn họ tình nguyện đắc tội với gia đình nhà họ Vũ cũng không tình nguyện đắc tội với người kia.

Ở thành phố Cần An này, ngoại trừ Hà Cảnh Quân thì chỉ còn lại Thiên, cô không tin thế lực của Hà Cảnh Quân có thể ép chuyện này xuống, người duy nhất còn lại chính là người cô vẫn luôn yêu thương.

Sau khi Vũ Thư biết rõ, suýt chút nữa đã tức đến nỗi muốn phun một ngụm máu ra ngoài, cô cũng không nén được lửa giận, trức tiếp tới văn phòng Lục Trình Thiên.

Mặc kệ thư ký khuyên như thế nào cô vẫn đẩy cửa đi vào.

Trong văn phòng, ngoại trừ Lục Trình Thiên còn có một người đàn ông xa lạ có khuôn mặt như búp bê.

Vũ Thư thấy có người ngoài, khuôn mặt tức giận lập tức đổi thành điềm đạm đáng yêu: “Thiên.”

Người đàn ông có khuôn mặt búp bê chính là Trương Tinh Nhiên, nhìn thấy bộ dạng Vũ Thư đang nước mắt như mưa, lập tức ngồi ở trên ghế sa lon chờ xem kịch vui, cặp mặt mở to quét qua quét lại giữa hai người.

Mãi cho đến khi một ánh mắt không vui liếc qua nhìn anh, anh mới bĩu môi quay mặt đi, thật hẹp hòi, không phải chỉ muốn hóng hớt một chút thôi sao.

Lục Trình Thiên thấy hành động thô lỗ củaVũ Thư thì không vui nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo hỏi: “Có việc gì?”

Vũ Thư nhìn thoáng qua Trương Tinh Nhiên vẫn đang bình chân như vại, giống như muốn nói đang có người ngoài ở đây, cô không thể nói chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục Trình Thiên, cô nếu như không nói thì có thể biến đi ngay lập tức.

Cô đành phải bất đắc dĩ mở miệng: “Thiên, tại sao anh lại làm như vậy?”

“Ấu trĩ.” Giọng nói của Lục Trình Thiên trầm xuống.

Nghe thấy kế hoạch mình thiết kế tỉ mỉ trong mắt người đàn ông mình yêu thương chỉ là một hành động ấu trĩ, trong lòng Vũ Thư cảm thấy tủi thân, mặc kệ là đang có người bên cạnh xem trò vui, nước mắt rơi xuống.

Nhìn xem muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương: “Thiên, anh làm như vậy xứng đáng với em sao? Chuyện của anh và con tiện nhân kia em đều biết.”

Đôi mắt lạnh lẽo của Lục Trình Thiên lập tức đóng băng, giọng nói trầm thấp mang theo một tia nguy hiểm: “Chú ý đến từ ngữ của cô.”

“Chẳng lẽ em nói sai sao? Anh rõ ràng là đi cùng em, lại thuê phòng với cô ta, Thiên rốt cuộc anh có để em ở trong lòng không?” Vũ Thư ôm ngực đau khổ nói: “Em có thể coi như không biết, nhưng chẳng lẽ em không có quyền tức giận hay sao?”

Trương Tinh Nhiên ở bên cạnh thích thú nghe chuyện, hóa ra chuyện hôm qua phát sinh lớn như vậy, nếu anh sớm biết thì nhất định sẽ không lười biếng, cũng sẽ cùng tham ra náo nhiệt cho vui.

Tuy nhiên kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ này quá tệ, rõ ràng đã tức chết đi được, còn giả vờ tủi thân đau lòng.

Lục Trình Thiên xứng đáng là Lục Trình Thiên, lập tức nắm được trọng điểm, sắc mặt âm trầm đáng sợ nhìn về phía cô: “Cô cho người theo dõi tôi.”

Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Lục Trình Thiên, Vũ Thư sợ hãi lui về phía sau một bước, kết quả này nằm ngoài tính toán của cô, vốn nghĩ rằng Thiên sẽ vì áy náy mà đối xử tối với cô.

Cô quên mất là còn có mảnh vụn này, giọng nói không còn mạnh mẽ như vừa rồi: “Thiên, em không có, em, em chỉ là nghe từ một người bạn, hơn nữa rõ ràng là anh cùng tiện nhân kia ở cùng một chỗ với nhau…”

Dù cô có cho người theo dõi anh thì thế nào, chính là anh cùng tiện nhân Đan Diễn Vy kia thuê phòng không phải sao? Người có lỗi chính là Đan Diễn Vy, không phải cô, vì sao Thiên lại còn hung dữ với cô.

“Bạn của cô? Bạn của cô là ai?” Lại có thể coi anh như một đứa trẻ ba tuổi, có thể dùng lời nói dối vụng về như vậy để lừa gạt?

Vũ Thư cảm giác bầu không khi xung quanh đang hạ nhiệt đồ, nhìn vào hình dáng đang từng bước tiến lại gần, cô có chút hối hận mình vì chút cảm xúc nhất thời mà tới tìm anh tra hỏi, nhưng trong lòng cô lại càng buồn tủi.

“Thiên, chẳng lẽ anh không tin em?” Sắc mặt Vũ Thư trắng bệch cảm giác như sắp ngất xỉu.

Trương Tinh Nhiên đang ngồi trên ghế sa lon lập tức trợn tròn mắt, bị tóm được câu chuyện, lúc trước hùng hổ chính trực, hiện tại lại giả vờ muốn chết muốn sống, người phụ nữ này không phải là quá ngu ngốc rồi sao.

“Chuyện của Đan Diễn Vy là cô tung tin?” Bước chân của Lục Trình Thiên đã dừng trước mặt cô.

Thân thể Vũ Thư không tự chủ cúi thấp một nửa, người đàn ông trước đây cô vẫn luôn ngưỡng mộ sùng bái trong lòng, giờ phút này làm cho cô có cảm giác sợ hãi, chỉ là một người đang ông lạnh lùng vô tình, nhưng không có cách nào khiến cô buông xuống được.

Tình yêu của anh, sự tỉ mỉ của anh, sự dịu dàng của anh, tất cả những điều này chỉ thuộc về một mình cô, cũng là bởi vì sự xuất hiện của Đan Diễn Vy, mới biến thành như thế này.

“Thiên, em thật sự rất yêu anh, em không thể để mất anh.”

Ánh sáng u ám trong nước mắt của Lục Trình Thiên khiến Vũ Thư sửng sốt nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai người ngày càng dữ dội, Vũ Thư cảm nhận được trái tim của mình càng ngày càng đập nhanh, cô nghĩ rằng Thiên sẽ không cô, anh dừng lại.

Lục Trình Thiên nhìn vào mặt cô, ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc nói: “Không muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, lại để cho tôi phát hiện cô cho người theo dõi tôi, đừng trách tôi vô tình.”

Trong giờ phút này lòng Vũ Thư đều run rẩy, cô không hề nghi ngờ lời cảnh cáo lạnh lẽo của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK