CHƯƠNG 153: THẲNG THẮN
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng đã phá vỡ sự im lặng.
Đan Diễn Vy thở dài chậm rãi và nói: “Cảnh Quân, anh biết từ khi nào?”
Cô cũng đã che giấu rất khó khăn, không chỉ kiệt sức về thể xác và tinh thần, mà còn thấy mặc cảm áy náy với anh vì đã lừa dối tình cảm của anh với mình.
Thật đáng khinh đúng không.
“Từ lần trước khi đi ăn cơm, anh đã nhận thấy rồi. Lục Trình Thiên đối xử không bình thường với em. Anh ta hiểu em hơn anh, không phải sao?” Hà Cảnh Quân mỉm cười cay đắng. Lúc đó anh nghĩ về nó nhưng lại không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ kỹ lại mới thấy.
Có thể biết được anh đã phát hiện điểm khác lạ nào. Khi ăn cơm, Vy Vy không mấy khi động đũa.
“Xin lỗi, Cảnh Quân, là em đã nói dối anh, dù là anh mắng em hay hận em cũng được, em cũng không có gì để nói.”
Đan Diễn Vy khẽ cúi đầu.
Áp lực đè nặng trên vai đã đủ khiến cô mệt mỏi, cô không muốn tiếp tục lừa dối người chăm sóc mình với cảm giác tội lỗi này nữa.
Đột nhiên cô cảm nhận chỗ ngồi bên cạnh mình lún xuống, một mùi bạc hà trong suốt thanh mát từ bên cạnh thoảng đến, giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng mang theo sự bất lực.
“Vy Vy, anh không giận em chút nào. Em sẵn sàng nói với anh, anh rất hạnh phúc. Nếu em không muốn nói, anh cũng không ép buộc em. Dù kết quả thế nào, đừng nghi ngờ về việc anh thích em, được chứ?”
Lưng Đan Diễn Vy đột ngột cứng lại vì những lời nói dịu dàng của Hà Cảnh Quân, trong mắt như có một lớp sương mù lơ lửng, giọng nói cay đắng của cô như phát ra từ nơi sâu thẳm nhất trái tim.
“Nếu em nói rằng em đã ở bên cạnh Lục Trình Thiên được bốn năm, anh có nghĩ em là kẻ đạo đức giả không?”
Phải, cô cần nói, cần phải trút giận, cần ai đó biết đến nỗi đau của cô, nước mắt của cô và tâm hồn chán nản của cô đang kêu cứu.
Nếu Hà Cảnh Quân không hỏi, có lẽ cô vẫn có thể chịu đựng được. Con người chính là sinh vật kỳ lạ như vậy. Vào một thời điểm nhất định nào đó, chỉ cần một câu nói đã có thể dễ dàng phá vỡ bức tường cứng cáp được xây dựng quanh trái tim của một người trong nhiều năm.
Mặc dù Hà Cảnh Quân đã có sự chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi nghe thấy câu trả lời khẳng định của Đan Diễn Vy, anh vẫn cảm thấy trái tim mình nhói đau, càng thương xót cô hơn.
Anh nhẹ nhàng nói: “Nếu em nghĩ rằng mình là kẻ đạo đức giả, vậy thì anh là kẻ giậu đổ bìm leo. Rõ ràng biết em vẫn chưa quên được người khác, mà vẫn muốn bên cạnh em.”
Đan Diễn Vy không ngờ rằng Hà Cảnh Quân sẽ trả lời như thế, cô sững sờ trong vài giây, cố tình giả vờ nghe không hiểu, tiếp tục nói.
“Sau này, Vũ Thư quay lại, cô ấy đã tìm em, nói với em rằng cô ấy thích Lục Trình Thiên nhiều đến thế nào. Em đã rất hoang mang và sợ hãi, sợ rằng nếu Vũ Thư biết em và Lục Trình Thiên ở bên nhau, vì vậy em đã chia tay anh ấy.”
Hà Cảnh Quân không nói gì nữa.
Thay vào đó, lặng lẽ chờ nghe Đan Diễn Vy tiếp tục nói, anh biết rằng lúc này cô cần được nói ra điều chôn giấu trong trái tim.
Đan Diễn Vy im lặng một lúc, để dịu lại những cảm xúc không thể kiểm soát, rồi khẽ nói:
“Kết quả của mỗi lần trốn thoát giống như một tình tiết lỗi thời. Vũ Thư đã phát hiện ra việc em và Lục Trình Thiên ở bên nhau, cô ấy rất tức giận và cũng rất căm phẫn. Đây có lẽ là kết quả của việc em tham lam muốn một hạnh phúc cho riêng mình.”
Hà Cảnh Quân nghe được Đan Diễn Vy dùng hai từ ‘hạnh phúc’, liền hiểu được vị trí của Lục Trình Thiên trong trái tim cô, chẳng trách anh luôn cảm thấy Vy Vy luôn cách xa anh cả ngàn dặm, cho dù anh có cố gắng như thế nào cũng không thể tiến vào trái tim cô được.
Chỉ vì trong trái tim cô sớm đã có người khác, vốn không còn chỗ cho anh nữa.
“Những vết thương trên người em, đều là doVũ Thư làm sao?”
Đan Diễn Vy không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nói ra được quả nhiên trong lòng thấy thoải mái hơn, cho dù anh giận dữ rời đi thì sau này cô cũng có thể thoải mái đối mặt với anh.
Nếu Đan Diễn Vy không phủ nhận, thì đó đã là câu trả lời rồi. Hà Cảnh Quân trước nay luôn là người luôn dịu dàng, nhưng bây giờ cũng hơi giận dữ nói: “Sao cô ta có thể đối xử với em như thế, đây rõ ràng không phải là lỗi của em. Cô ta đố kỵ với em nên mới gây chuyện thôi.”
“Cảnh Quân, chẳng lẽ anh không trách em sao, anh không cảm thấy em rất đáng xẩu hổ sao, em đã thích bạn trai của bạn thân đó.” Cô từ lâu đã sẵn sàng để nghe những lời chán ghét như vậy.
Hà Cảnh Quân nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn cô với ánh mắt trong trẻo, dịu dàng.
Giọng nói của anh dịu dàng và rất nghiêm túc: “Vy Vy, em đừng tự trách bản thân mình nữa. Khi em ở cùng Lục Trình Thiên, Vũ Thư đã chia tay anh ta từ lâu. Bây giờ em đã chia tay Lục Trình Thiên, cô ta không đủ tư cách để đổ lỗi cho em.”
“Cảnh Quân…” Đan Diễn Vy nhìn những cảm xúc không chút che giấu trong mắt Hà Cảnh Quân, cô khẽ bối rối, đó không phải là kết quả mà cô đã dự đoán.
Cô nghĩ rằng anh sẽ rời đi một cách giận dữ sau khi biết tất cả những điều này.
“Vy Vy, anh biết là em hiểu tình cảm của anh dành cho em, và anh cũng biết, em không thể một sớm một chiều từ bỏ Lục Trình Thiên được.”
Hà Cảnh Quân tự cười mình, nhưng rất nhanh đã thả lỏng được cảm xúc: “Mặc dù anh cũng cảm thấy mình bị tổn thương, nhưng điều này khiến anh càng hiểu thêm về tình cảm của anh đối với em, cho dù người em thích là Lục Trình Thiên, anh vẫn thích em.”
Nói xong điều này, sự khó chịu đang đè nén nơi ngực anh cũng biến mất, cả người cũng thư giãn hơn rất nhiều.
Hà Cảnh Quân thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Vy Vy, em thấy đấy, miễn là mọi thứ đều có thể nói rõ ràng, thực ra chẳng có việc gì lớn cả có phải không, trừ khi bây giờ em vẫn muốn ở bên anh ta.”
“Em không nghĩ thế, anh ấy chưa bao giờ thích em.” Khi Đan Diễn Vy nói ra những lời này, cảm thấy trái tim mình bị như bị một con dao đâm rỉ máu, đau mà không thể chết được.
Càng bị hành hạ nhiều hơn.
Sau khi nghe câu trả lời của Đan Diễn Vy, Hà Cảnh Quân mới phát hiện ra rằng lòng bàn tay của anh đã đổ rất nhiều mồ hôi. Miễn là Vy Vy và Lục Trình Thiên không còn quan hệ gì nữa, thì anh vẫn còn cơ hội.
“Vy Vy, hãy để anh chăm sóc em.”
Đan Diễn Vy không phải là không cảm động, nhưng cũng chỉ trong giây lát đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô có thể phân biệt rõ ràng đâu là cảm động, đâu là thích, vả lại cô vẫn còn Du Du.
Cô lắc đầu nói: “Cảm ơn anh Cảnh Quân, em có thể tự chăm sóc bản thân mình.”
Câu từ chối nhẹ nhàng của Đan Diễn Vy không phải Hà Cảnh Quân nghe không hiểu, trong lòng không tránh khỏi thất vọng, nhưng anh vốn không có ý định từ bỏ: “Vy Vy, em không cần phải từ chối anh nhanh như vậy. Em có thời gian để suy nghĩ về điều đó, thời gian này hãy để anh làm người che chở cho em nhé.”
Đan Diễn Vy hiểu rất rõ ý trong lời nói của Hà Cảnh Quân, lúc đầu cô cũng hơi do dự. Bây giờ cô đang rất cần một người bạn trai để làm lá chắn. Cảnh Quân chắc chắn là người phù hợp nhất.
Điều này không chỉ xóa bỏ nghi ngờ của người khác, mà còn đểVũ Thư biết cô đang có mối quan hệ tốt với Cảnh Quân, sẽ không theo làm khó cô nữa.
Nếu như trước kia Cảnh Quân không biết gì về việc giữa cô và Lục Trình Thiên, có lẽ cô sẽ tự lừa dối mình để đồng ý, nhưng bây giờ, cô thực sự không thể nói ra…
Hà Cảnh Quân dường như nhìn thấu tâm trí cô, chủ động nói: “Vy Vy, em không cần cảm thấy đây là gánh nặng, đây là việc mà anh tự nguyện, vả lại anh cũng hy vọng em có thể cho chúng ta một cơ hội, ngộ nhỡ em phát hiện ra anh còn phù hợp với em hơn Lục Trình Thiên thì sao. ”
Trước những lời nói có phần đùa giỡn của Hà Cảnh Quân, Đan Diễn Vy cũng bất giác nở nụ cười, nhưng cô vẫn không gật đầu.