CHƯƠNG 115: GIẢI THÍCH THAY CÔ
La Tố Như thấy Đan Diễn Vy như vậy hơi lo lắng nói: “Vy Vy, cậu đừng nói vậy, tớ có thể làm chứng giúp cậu.”
“Vy Vy, lời này không nên tùy tiện nói đùa.” Lân Hoàng ở bên cạnh nhắc nhở, đối với những người mới đây là một hành động cấm kỵ, đình chỉ công việc, giữ lương là nhẹ, chứ đừng nói đến việc sa thải.
“Thư ký Lân, Đan Diễn Vy đã tự mình thừa nhận, anh còn có thể nói gì nữa.” Trong lòng Lâm An Nghi rất thoải mái. Haha. Cô ta có thể dễ dàng lên chức trợ lý, lại còn có thể giải quyết Đan Diễn Vy.
Vào lúc Lân Hoàng rơi vào tình huống khó xử, đám đông người đang đứng vây xem dường như bị hóa đá tại chỗ, sững sờ cùng nhìn về một hướng.
“Luật, luật sư Lục…”
Không biết ai đó kêu lên một tiếng. Dường như lúc này mọi người mới kịp phản ứng, lùi lại để nhường một đường ở chính giữa, nhìn người đàn ông lạnh lùng đi tới.
Ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống vài độ, âm thanh ồn ào ban đầu cũng biến mất.
Đây chính là khí chất của Lục Trình Thiên.
Anh chỉ hơi nhíu mày, bất cứ nơi nào ánh mắt anh quét qua, tất cả mọi người đều giống như học sinh tiểu học mắc lỗi cúi đầu, không dám đối mặt.
“Lân Hoàng, đã xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt của Lục Trình Thiên dừng lại một giây trên người của Đan Diễn Vy, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác, giống như không nhìn thấy gì.
Lân Hoàng đem mọi chuyện báo cáo lại cho Lục Trình Thiên.
Khi nghe ba chữ luật sư Lục, lông mi Đan Diễn Vy run rẩy, cô hạ thấp ánh mắt, như thể mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến cô.
Nhất định trong lòng anh đang hối hận, hối hận vì đã đưa cô tới chỗ của con người khó ưa này để làm. Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng coi như cô đã hoàn thành một điều kiện, không phải sao?
Nhưng tại sao trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút đau xót? Là vì bị người khác vu oan sao?
Lúc Lâm An Nghi nhìn thấy Lục Trình Thiên đến liền thay đổi vẻ ngoài kiêu ngạo trước đó thành bộ dạng mảnh mai, yếu đuối: “Luật sư Lục, anh nhất định phải làm chủ giúp em. Em chỉ bảo cô ấy đi mua một vài thứ, không nghĩ cô ấy mới lên làm trợ lý lại đối xử với em như vậy. ”
“Từ khi nào trợ lý của chúng tôi bắt đầu phải làm mấy việc lặt vặt này cho cô?” Giọng nói của Lục Trình Thiên không nhẹ, không nặng, đủ để mọi người nghe thấy, cũng làm cho mọi người hiểu rõ lời nói của anh.
Lâm An Nghi có chút ngạc nhiên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục Trình Thiên, cô ta nói lắp: “Nhưng, luật sư Lục, chuyện Đan Diễn Vy hất nước trái cây lên người em, tất cả mọi người đều nhìn thấy.”
Chuyện này Đan Diễn Vy không thể phủ nhận.
Lục Trình Thiên không để ý tới Lâm An Nghi, chỉ mở miệng ra lệnh: “Lân Hoàng, đem đoạn băng của camera giám sát tới đây.”
Nghe đến camera giám sát, Lâm An Nghi không sợ, ngược lại cô ta còn có chút đắc ý, may mắn cô ta đã dự đoán trước.
Lân Hoàng do dự nói: “Luật sư Lục, vị trí của luật sư Lâm, ngay cả camera giám sát cũng không thể nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra.”
Đôi mắt đen của Lục Trình Thiên lạnh xuống: “Vị trí của cô ta không nhìn thấy, chẳng lẽ không còn camera giám sát nào khác sao? Đừng quên trong văn phòng có lắp máy nghe trộm.”
Lân Hoàng bừng tỉnh, sao anh ta có thể quên chuyện này chứ. Lúc trước để đề phòng những tranh chấp không cần thiết giữa một số khách hàng, anh ta đã cho người lắp đặt một số máy nghe trộm, anh ta lập tức vui vẻ nói: “Tôi hiểu rồi, luật sư Lục.”
Đan Diễn Vy ngạc nhiên ngước mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng, anh đang cố tình giải thích giúp cô sao?
“Luật sư Lục, tôi cảm thấy không cần phải làm vậy. Chẳng qua đây chỉ là chuyện nhỏ, anh thấy thế nào?” Bây giờ đến lượt sắc mặt Lâm An Nghi trở nên tái nhợt, vậy mà cô ta cũng không biết chuyện trong văn phòng có gắn máy nghe trộm. Chuyện cơ mật như vậy, làm sao Lục Trình Thiên có thể nói với người khác.
Nhưng vì một trợ lý nhỏ, lại để lộ chuyện quan trọng như vậy, trong lòng cô ta bắt đầu hoảng loạn.
Người trợ lý trước của cô ta bỏ đi, không ai có ý kiến gì. Không ngờ cô ta vừa dạy dỗ Đan Diễn Vy một chút liền bị Lục Trình Thiên để ý tới.
Chắc chắn Đan Diễn Vy có mối quan hệ gì đó với anh.
Lời nói này của Lâm An Nghi coi như cô ta đã thừa nhận thực sự cô ta có động tay động chân. Nhưng camera giám sát kia sẽ khiến luật sư vàng như cô ta vô cùng xấu hổ, Lục Trình Thiên không ngốc đến mức vì một trợ lý nhỏ mà đối phó với cô ta như vậy.
Đáng tiếc, dường như cô ta đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong văn phòng.
Lục Trình Thiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm An Nghi đang tự chấn an mình, đôi môi mỏng mím lại.
Đan Diễn Vy nhìn thấy động tác nhỏ này của Lục Trình Thiên thì lập tức biết rõ, ai đó sắp gặp xui xẻo.
Quả nhiên Lục Trình Thiên lạnh lùng nói: “Xem ra luật sư Lâm vẫn chưa học thuộc luật pháp. Trước tiên để luật sư Lâm chạy tới làm luật sư cơ sở, ở đó khôi phục lại các nguyên tắc cơ bản của việc trở thành một luật sư.”
“Cái gì?!”
Khi Lâm An Nghi nghe Lục Trình Thiên thản nhiên đẩy ngã ba năm nỗ lực cố gắng của cô ta, khuôn mặt trở nên tái nhợt, để cô ta đi làm những vụ án được tranh chấp dân sự cấp thấp?
Làm vậy… Bạn bè của cô ta sẽ nghĩ cô ta như thế nào?
“Luật sư Lục, em…”
“Nếu luật sư Lâm không hài lòng với sự sắp xếp như vậy, cô có thể chuyển sang văn phòng khác.”
Lục Trình Thiên nhìn xung quanh, đôi mắt lạnh lùng của anh trông giống như một thanh kiếm lạnh, dáng người cao lớn của anh tạo cho mọi người một áp lực vô hình. Dưới ánh mắt này, mọi người đều cảm thấy bất an.
Mọi người đều hiểu rằng những lời nói này của Lục Trình Thiên không phải đùa, mà là để giết gà dọa khỉ.
Lâm An Nghi không nghĩ rằng mọi thứ sẽ đi theo hướng bất lợi với cô ta như vậy. Ánh mắt ác độc của cô ta nhìn chằm chằm vào Đan Diễn Vy, đều tại người phụ nữ chết tiệt này khiến cô ta rơi vào kết quả như vậy.
Luật sư cơ sở? So với luật sư bình thường còn kém hơn, chẳng qua chức vị này tốt hơn luật sư thực tập một chút. Nhưng để cô ta cứ rời đi như thế này, cô ta không cam lòng.
Không nói đến ba năm cố gắng của cô ta đều vô ích. Văn phòng Đỉnh Thịnh cũng là văn phòng lớn nhất thành phố Cần An này, coi như làm luật sư cơ sở thì đối xử cũng tốt hơn những văn phòng bên ngoài nhiều.
Hơn nữa cô ta bị giáng chức, nhưng với năng lực hiện tại của cô ta, leo lên cũng chỉ là vấn đề thời gian. Dù thế nào, cô ta cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
Cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Đan Diễn Vy. Trước mắt cô ta cũng chỉ có thể nhịn cục tức này xuống, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Luật sư Lục, tôi hiểu rồi. Tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để một lần nữa trở lại vị trí hiện tại của mình.”
Lục Trình Thiên không nói gì nữa, quay lại nhấc chân rời đi, trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lục Trình Thiên vừa bước được vài bước bỗng dưng dừng lại, cơ thể mọi người đều cứng ngắc, giọng nói lạnh lùng, nghiêm nghị từ phía sau lưng của anh vang lên.
“Tôi hy vọng mọi người nhớ rõ, tôn trọng đồng nghiệp của mình như nhau, còn trong lúc làm việc tôi không muốn nghe một số tin đồn nào. Sau này, bất kể ai gây rắc rối, văn phòng của chúng ta tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.”
“Ngoài ra còn có một trợ lý duy nhất, đừng quên vai trò của trợ lý.”
Sau khi tiếng bước chân của Lục Trình Thiên từ từ biến mất, mọi người đều muốn thở ra, nhưng vì chuyện trước đó nên vẫn phải lén liếc phía sau lưng của mình để chắc chắn người đó đã rời đi, sau đó mới dám thở.
“Má ơi, làm tôi sợ muốn chết. Khí chất của luật sư Lục thực sự không thể nào hình dung được.”
“Khụ, khụ. Tôi nín thở đến sắp chết rồi.”
“Đi thôi, đi thôi. Tranh thủ thời gian làm việc đi.”
Những người khác để tránh xấu hổ liền cho rằng chưa xảy ra chuyện gì, tự trở về chỗ làm của mình. Trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, thời thế của Lâm An Nghi đã hết rồi.