CHƯƠNG 499: TÂM CAN BẢO BỐI
Đan Diễn Vy đổi tư thế, dù như thế nhưng vẫn ung dung nhìn Lục Trình Thiên, hi vọng anh có thể đem chuyện lúc trước nói rõ ràng.
Nói thật, trước kia lúc học đại học cô và Vũ Thư cùng tất cả bạn học đều cho rằng anh là học bá nhà bình dân như thế.
Nhưng bởi vì dáng dấp đẹp trai, bởi vì thành tích tốt, bởi vì là hot boy, cho nên mặc dù Lục Trình Thiên là con nhà bình thường nhưng vẫn hấp dẫn mấy nữ sinh cấp dưới trong trường, kẻ trước ngã xuống kẻ sau lại tiến lên.
Chỉ là sau này, bông hoa lạnh lùng này lại bị Vũ Thư hái được.
Nghĩ đến khoảng thời gian trước lúc hai người vẫn còn đang oanh oanh liệt liệt, Đan Diễn Vy chợt có chút thương cảm.
Dường như Lục Trình Thiên vẫn còn đang hồi tưởng lại quá khứ, cuối cùng lại cảm thấy không có cái gì tiếc nuối, lắc đầu: “Cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không phải anh mong muốn như vậy. Tuy nhiên tình cảnh của anh và Dân cũng không giống nhau, sau này em có nhìn thấy Dân không tôn trọng đối với ông cụ như thế nào thì em cũng không cần quan tâm, cứ coi như không nhìn thấy là được, biết chưa?”
“À.” Đan Diễn Vy tỉnh tỉnh mê mê, Lục Trình Thiên sờ soạng hai lần trên mái tóc mềm mại của cô cuối cùng hôn một cái lên khóe miệng của cô, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Vốn Đan Diễn Vy còn cho là mình sẽ lo lắng không ngủ được, nhưng không biết có phải do giường trong biệt thự ngủ quá ngon hay không, hay bởi vì bên cạnh có hơi thở của đàn ông đã lâu không có, vậy mà khiến cô rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Mà hơn nữa chất lượng giấc ngủ cũng rất tốt, liền một giấc đến tận sáng.
Sau khi ăn sáng xong, Lục Trình Thiên liền mang theo người một nhà xuất phát.
Đương nhiên, ngoại trừ ba người nhà bọn họ còn có cả Lục Trình Dân.
Vẻ mặt Lục Trình Dân khá mệt mỏi, so với vẻ nhiệt tình ngày hôm qua lúc mới đến thì hôm nay lại có chút lười nhác, sau khi chào hỏi cùng mọi người mấy câu anh ta liền ngáp một cái nói: “Anh cả, đồ đạc đã chuẩn bị xong hết rồi, đều đặt ở trong xe.”
Lục Trình Thiên gật đầu: “Cám ơn.”
“Khách sáo gì chứ!” Lục Trình Dân cười: “Nhưng mà anh cả, anh chuẩn bị những thứ này ông ấy cũng sẽ không thèm nhìn đâu, cả một đời ông ấy thứ gì tốt mà chưa thấy qua chứ, đoán chừng đồ của anh mang đến cũng sẽ để mốc meo ở nhà kho mà thôi, thật sự là lãng phí.”
“Lễ không thể bỏ.” Lục Trình Thiên bình tĩnh trả về bốn chữ.
Đối với chuyện này, Lục Trình Dân chỉ cảm thấy không thú vị chứ cũng không nói cái gì.
Trên đường đi, Lục Trình Dân vẫn luôn ngáp ngắn ngáp dài nhưng trùng hợp làm sao người hôm nay lái xe lại là cô, Đan Diễn Vy nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía, chỉ sợ xe đã xảy ra chuyện gì rồi.
Có lẽ do Đan Diễn Vy nhìn quá nhiều nên Lục Trình Thiên cũng chú ý tới.
Khẽ nhíu lông mày một cái, Lục Trình Thiên nói: “Tối hôm qua ngủ không ngon à?”
“Sao có thể chứ, chẳng mấy khi không cùng mấy người kia ra ngoài đi bar chơi nên ngủ rất ngon giấc, chẳng qua là em nghĩ đến sắp phải nhìn thấy cái khuôn mặt cứng ngắc nghiêm túc của ông cụ liền thấy buồn ngủ rồi.” Lục Trình Dân khoát khoát tay, trả lời như vậy.
Đan Diễn Vy im lặng một lát, quyết định nghe theo lời Lục Trình Thiên nói tối hôm qua, chỉ coi như cái gì cũng không nghe thấy.
Xe chậm rãi chạy trên một con đường ít người qua lại sau đó lại tới một khu vực rộng lớn, bắt đầu có mấy vệ binh canh gác.
Chờ mãi mới đi đến cửa chính, ở cổng cứ năm bước lại có một người đứng gác.
Từng người mặc quân phục màu xanh lục đeo súng thật đạn thật bên người, vô cùng trang nghiêm.
Ở dưới tình huống này, màu chiếc xe của Lục Trình Dân ngược lại khiến cho người khác phải chú ý.
Tới cửa, xe dừng lại để kiểm tra.
Một vệ binh cầm theo súng trên mặt không có chút biểu lộ nào đi tới.
Đan Diễn Vy đã không đếm nổi đây là lần kiểm tra thứ bao nhiêu khi đi từ chân núi lên đến đây.
Trong lòng chỉ thầm nghĩ, quả nhiên là muốn gặp nhân vật lớn cũng không dễ dàng mà.
Cuối cùng, sau nhiều lần khó khăn trắc trở cũng đã tới được chỗ ở hiện tại của ông cụ Lục.
Tâm tình Lục Trình Dân cũng giống như Đan Diễn Vy đều thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng xong rồi, ngày nào cũng như vậy cũng không thấy mệt mỏi sao.”
Cũng không biết là nói những binh lính kia hay là nói tới ông cụ.
“Xuống xe đi.” Lục Trình Thiên mở miệng, chợt lại tới gần Đan Diễn Vy: “Không cần căng thẳng như vậy đâu.”
Đan Diễn Vy lại càng căng thẳng hơn.
Chợt có một người từ trong cửa đi tới, chính là hình dáng mà cô hết sức quen thuộc.
“Ôi chao, tâm can bảo bối của tôi đây mà, rốt cuộc mấy đứa cũng đã đến rồi.” Mẹ Lục cũng không sợ lúc này mặt trời chói mắt mà tiến lên đem Du Du ôm vào trong ngực, còn hôn thêm mấy cái.
Du Du mắt nhìn Lục Trình Thiên và Đan Diễn Vy, ôm mẹ Lục: “Bà nội, Du Du rất nhớ bà.”
Nghe câu nói này, lòng mẹ Lục càng thêm mềm nhũn, ôm Du Du mà tim gan réo lên không ngừng.
Lục Trình Dân nhìn thấy khóe mắt cuồng loạn.
“Bác gái, chú ý hình tượng một chút!” Lục Trình Dân nhắc nhở.
Mẹ Lục lườm anh ta một cái: “Cháu cứ chờ đấy, hôm nay mẹ cháu cũng tới đây, đợi lát nữa bà ấy nhìn thấy Du Du thì cháu cứ cố gắng mà chịu đựng.”
Lục Trình Dân lập tức bó tay toàn tập.
Nhà họ Lục ngàn năm nhưng vẫn có một chủ đề không đổi, thúc cưới!
Còn tưởng rằng bởi vì chắt trai đầu tiên được sinh ra mà nhà họ Lục sẽ yên tĩnh được một chút, bây giờ lại chỉ sợ là càng ngày càng nghiêm trọng hơn rồi!
“Mau vào đi thôi, sáng sớm ông cụ đã mong mấy đứa đến rồi đấy, con cũng thế, hôm qua bảo con đến thì con cứ đến đi còn nhất định phải cãi lý nữa, nghe nói tối hôm qua ông cụ lại nổi giận còn gọi điện thoại đến chỗ ba mẹ trút giận lên ba con nữa đấy.” Mẹ Lục thấp giọng kể lại cho hai người.
Ngụ ý là ông cụ nhìn thấy anh, tâm tình sẽ không tốt.
Lục Trình Thiên mắt sắc nhẹ nhàng giật giật: “Vâng, con biết rồi.”
Mẹ Lục ho nhẹ, nhìn về phía Đan Diễn Vy: “Vy Vy à, lát nữa con cứ đi theo mẹ là được, nhìn ánh mắt của mẹ mà làm, ông cụ cũng đã lớn tuổi nên nhìn có vẻ uy nghiêm một chút nhưng thật ra cũng không có gì đâu, con không cần sợ.”
Đan Diễn Vy vốn cũng đã có chút khẩn trương lúc này bỗng nhiên bắp chân lại run lên.
Lục Trình Thiên khẽ liếc bà một chút: “Vợ con mẹ cũng không cần quan tâm, mấy lời này mẹ để dành lại cho những lúc có ích hơn đi.”
Nghênh đón Lục Trình Thiên chính là ánh mắt trợn trắng của mẹ mình.
Có lòng tốt mà bị xem như lòng lang dạ thú.
Một đoàn người đi vào trong phòng.
Trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của người trong phòng.
Đan Diễn Vy nhìn sang, đem toàn cảnh quét vào trong đầu.
Người sắc mặt uy nghiêm ngồi ở trên ghế chủ vị rõ ràng là ông cụ thường xuyên xuất hiện trong sách giáo khoa kia.
Lúc này ánh mắt chim ưng sắc bén không khác so với Lục Trình Thiên mấy đang nhìn qua, mới chỉ nhàn nhạt lướt qua trên người Đan Diễn Vy mà đã khiến cho cô có một loại cảm giác lạnh lẽo tới mức hít thở không thông.
Bên cạnh ông cụ còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi, cũng không uy nghiêm lắm, chỉ là lúc nhìn sang ông cụ lại giống như có chút bất đắc dĩ và than thở, hẳn là ba của Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên nắm bả vai Đan Diễn Vy thật chặt, đi ra phía trước.
Đan Diễn Vy cảm thấy mình đã luống cuống tay chân.
“Ông nội, ba, thím hai, đây là vợ của cháu tên là Đan Diễn Vy, đây là Du Du con của chúng cháu.” Dường như Lục Trình Thiên không hề cảm nhận được không khí khẩn trương trong phòng, lên tiếng giới thiệu: “Vy Vy, đây là ông nội của anh, ba anh, còn cả thím hai của anh nữa.”
Đan Diễn Vy cố gắng để cho mình nở nụ cười thật tự nhiên, hướng về phía mấy người kia nói: “Cháu chào ông Lục, chào bác Lục, chào thím Lục ạ.”
“Thiên, cháu như thế này là không được rồi, sao lại xưng hô xa lạ như thế được, còn không mau sửa lại đi à?” Thím hai Lục là người đầu tiên nhìn về phía Lục Trình Thiên nháy mắt ra hiệu, làm cho bầu không khí trở nên sinh động hơn.
Lục Trình Thiên binh tới tướng đỡ: “Vy Vy hơi xấu hổ ạ, lần đầu tiên gặp mặt cũng quá đường đột rồi, nhưng chúng cháu đã kết hôn rồi mà gọi như vậy quả thực là hơi xa lạ thật.”