Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 398: MẪU THÂN ĐẠI NHÂN

Màn đêm buông xuống, Vũ Thư bực dọc bước ra khỏi bệnh viện, hộp cơm và canh bổ dưỡng đang cầm trong tay bị cô ta căm giận ném thẳng vào sọt rác.

Thế mà Lục Trình Thiên lại từ chối cô ta.

Mới chỉ có một buổi sáng thôi đã bặt vô âm tín!

Vũ Thư nhớ lại ánh mắt thương hại của những người trong bệnh viện nhìn cô, trong lòng chỉ cảm thấy kích động muốn giết người.

Lục Trình Thiên!

Đan Vy Vy!

Vũ Thư nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt ửng đỏ hằn lên vẻ độc ác.

Tất cả đều tại con ả đê tiện kia! Cô phải bắt cô ta trả cái giá đắt mới được!

Vũ Thư mang gương mặt nhợt nhạt đong đầy bực dọc không hề che giấu về nhà, khiến cho Lê Tuyết Cầm và Vũ Thiên Dương liếc nhìn cô ta mãi không thôi.

Lê Tuyết Cầm đau lòng đi lên ôm chặt Vũ Thư, lo lắng hỏi: “Sao thế? Không phải con nói đi bệnh viện thăm Lục Trình Thiên hả? Sao về nhà nhanh vậy?”

Vũ Thư đẩy Lê Tuyết Cầm ra, vẻ mặt rất đỗi mệt mỏi.

Cô ta ngồi xuống ghế sô pha rồi nhìn thẳng vào Vũ Thiên Dương đang quan sát mình, vẻ mặt kiên định: “Ba ơi, con muốn ba giúp con điều tra thử xem bây giờ Lục Trình Thiên đang ở đâu.”

“Con nói là không thấy Lục Trình Thiên nữa rồi à?” Lê Tuyết Cầm nhíu mày rồi cất tiếng hỏi.

Vũ Thư cúi gằm mặt xuống, không nói gì.

Lê Tuyết Cầm đi qua ngồi cạnh cô ta, bà kéo bả vai Vũ Thư, sắc mặt nghiêm túc: “Tiểu Thư này, con nói rõ ra cho mẹ nghe xem, không phải Lục Trình Thiên bị thương phải nhập viện hả? Sáng sớm con còn gặp cậu ta mà bây giờ đã không nhìn thấy nữa sao? Con có hỏi bác sĩ chưa?”

Vũ Thư bực dọc nói: “Sao không hỏi cho được, bác sĩ với y tá đều nói anh ấy đi rồi, trợ lý của anh ấy đích thân xử lỷ thủ tục xuất viện mà còn giả được nữa ư?”

“Vậy mà nó không báo với con à?” Lê Tuyết Cầm trừng to mắt, giọng nói lộ vẻ khó tin, dường như rốt cuộc bà cũng nhận ra được tầm quan trọng của vấn đề.

Sau đó tựa như lại nghĩ đến chuyện gì mà hít sâu một hơi, rồi cao giọng nói: “Không phải dắt theo Đan Vy Vy đó chứ? Cậu ta đang nghĩ cái gì vậy? Cậu ta muốn làm gì? Hai người len lén bỏ trốn à?”

“Mẹ à!” Vũ Thư vô cùng không muốn phải nghe những lời lẽ như vậy.

Bằng không sẽ khiến cho người bạn gái chính thức là cô ta thấy mất mặt vô cùng.

Lê Tuyết Cầm nhìn sắc mặt đỏ gay của con gái mình rồi lập tức im lặng, không nói thêm gì nữa.

Vũ Thiên Dương bỏ điếu thuốc trong tay xuống giữa làn khói quẩn quanh, ông ta liếc mình con gái nhà mình, đôi mắt sắc sảo như chim ưng chợt trở nên lạnh lẽo.

“Tiểu Thư, con thành thật nói cho ba biết xem rốt cuộc con và Lục Trình Thiên đã xảy ra chuyện gì, có phải cậu ta muốn chia tay không?” Vũ Thiên Dương tỉ mỉ quan sát sắc mặt con gái.

Khó khăn lắm ông ta mới đi được đến bước này, tuyệt đối không thể dã tràng xe cát biển Đông được.

Trước đây khi ông ta biết Lục Trình Thiên sắp sửa thành rể nhà mình bèn rất lấy làm hài lòng.

Thậm chí còn âm thầm suy đoán thân thế của Lục Trình Thiên rất nhiều lần, vài khả năng nghĩ đến được đều làm ông ta hưng phấn không thôi.

Mà còn người phụ nữ tên Đan Vy Vy đó, ông ta lại chằng buồn để mắt đến.

Cho dù nghe nói cô ta đã sinh một đứa con trai cho Lục Trình Thiên.

Một người đàn ông có địa vị cao như ông ta chỉ coi phụ nữ như quần áo, bên ngoài không có phụ nữ nào mới thật là bất thường, hơn nữa ông ta lại hiểu con gái mình rất rõ.

Tính tình con bé kiêu ngạo phóng khoáng, có thể đôi lúc sự nhiệt tình của nó sẽ khiến cho đàn ông thấy động lòng, nhưng thỉnh thoảng lại phiền não, có một đóa hoa dịu dàng hiểu lòng mình ở bên mới là chuyện sung sướng thoải mái nhất.

Nhưng chỉ cần không làm ra cái chuyện sủng thiếp diệt thê thì chẳng có vấn đề gì.

Huống hồ chi nếu Lục Trình Thiên thật sự là người nhà của vị kia, chắc chắn cậu ta không thể vừa mắt cô gái mồ côi như Đan Vy Vy được.

Bởi vậy, ông ta chưa từng thấy lo lắng.

“…Bởi thế, chuyện là vậy đó ạ, con ả Đan Vy Vy đó đê tiện thật, cô ta vừa sinh con cho Lục Trình Thiên, lại vừa liên lạc với con, cổ vũ con trở về tìm Thiên, bây giờ mỗi khi con nghĩ đến cú điện thoại đó của cô ta là lại cảm thấy buồn nôn lắm.” Vũ Thư run rẩy cắn răng nghiến lợi.

Chỉ cần nhớ đến việc Đan Vy Vy làm cô ta thấy nhục nhã, cô ta bèn xúc động muốn nhào lên cắn người.

Đôi mắt Vũ Thư đỏ ửng hằn học cơn hận thù, cô ta níu lấy tay Vũ Thiên Dương: “Ba ơi, con biết có vài việc con làm sai rồi, nhưng mà con không nhịn nổi, Vũ Thư con có gì thua kém cô ta kia chứ, gia thế của con tốt hơn cô ta, đẹp hơn cô ta, còn là mối tình đầu của Thiên nữa, nếu như cô ta không sử dụng mưu kế thâm hiểm trong bóng tối thì sao Thiên lại xa cách con kia chứ, rõ ràng trước đây bọn con rất yêu thương nhau.”

“Được rồi, ba biết rồi.” Vũ Thiên Dương thở dài.

Ông thương xót cho đứa con gái của mình, nhà ông chỉ có mỗi đứa con gái này thôi, không yêu chiều sao được.

Nhưng yêu chiều quá mức, tính tình con bé mới thành ra hấp tấp thế này.

Lúc xảy ra chuyện bản thân nó lại không giữ được sự vững vàng.

“Ba, ba giúp con đi, con không muốn bỏ cuộc, con không thể không có Thiên được, ba điều tra giúp con xem bây giờ Thiên đang ở đâu đi, được không ba, chắc chắn con phải vạch trần bộ mặt thật của con ả đê tiện ấy ra!” Vũ Thư cứ ngỡ Vũ Thiên Dương đang đối phó qua loa với cô ta, nhất thời không nhịn được mà lắc lắc cánh tay ông ta.

Vũ Thiên Dương nhíu mày đẩy tay cô ta ra rồi nhìn vào mắt con gái mình, ông chợt thay đổi ý định, cười cười nói: “Tiểu Thư à, không phải là ba không thể giúp con, nhưng mà con phải biết rằng Lục Trình Thiên không phải là người để mặc cho kẻ khác tính toán mình, nếu như cậu ta thật sự không quan tâm đến con, con cũng không thể làm nhà họ Cảnh chúng ta mất mặt được.”

“Ba yên tâm đi, chắc chắn con sẽ cho ba thấy Thiên là của một mình con, bọn con mới đúng là tình yêu đích thật!”

Ánh mắt Vũ Thiên Dương hơi sáng lên rồi giơ tay xoa đầu Vũ Thư.

Nếu như những ngươi đàn ông khác dám đối xử với con gái của mình như vậy, tất nhiên ông ta sẽ khiến cho hắn phải trả giá đắt.

Nhưng trước khi làm rõ thân phận và gia thế của Lục Trình Thiên, ông ta có thể cho Vũ Thư đi theo đuổi cậu ta, nhưng không thể cho phép con bé đánh mất giá trị bản thân mình.

Cho dù không thể làm vợ Lục Trình Thiên cũng không thể rước thêm kẻ thù, đối đầu với ông lớn như nhà họ Lục.

Vũ Thiên Dương mới từng này tuổi đã đạt đến vị trí bây giờ, sự cẩn thận đã thấm vào trong tận xương cốt ông ta.

Nhưng cuối cùng ông ta lại quên mất, Vũ Thư không phải là ông ta, bản tính cẩn thận của ông dường như không hề truyền lại cho cô ta chút nào.

Lúc nhận được địa chỉ mà Vũ Thiên Dương phải tốn công phí sức lắm mới tìm ra được, ngay từ buổi sáng sớm vừa ngủ dậy, Vũ Thư đã sắp xếp hành lý chạy đến sơn trang Lục Trình Thiên đang ở.

Lúc xe của cô ta chạy băng băng trên đường, có một chiếc xe đen lặng lẽ chầm chậm lái đằng sau.

“Đã từng ấy năm trôi qua rồi, thành phố Cần An thay đổi nhiều thật.” Mẹ Lục mặc áo khoác kaki ngồi ở hàng ghế sau, mà người lái xe đằng trước là Lân Hoàng bị dựng đầu dậy từ sáng sớm.

Lục Trình Thiên sai anh ta ra sân bay đón người, sau khi biết được người đến là mẹ của Lục Trình Thiên, cho dù Lân Hoàng có oán hờn đến mức nào cũng không dám lên tiếng.

Lân Hoàng tiếp lời bà: “Hai năm gần đây thành phố Cần An xây dựng nhiều thứ, đến cả tài xế bản địa cũng lúc có nhầm đường, trước đây bác Lục đã từng đến thành phố Cần An rồi ạ?”

“Tất nhiên rồi, Thiên sống ở đây nên bác cũng có đến vài lần.”

Lân Hoàng thấy lo âu, ngày nào anh ta cũng đi theo sếp mà đây mới là lần đầu gặp mẹ sếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK