CHƯƠNG 71: TẤM HÌNH CỦA ĐỨA BÉ
“Khu trưởng Vương, tôi đã kiểm tra kĩ đôi giày này rồi, đôi bán ở đằng trước cũng không có vấn đề gì, tôi…” Tần Tú Nhi bị Đan Diễn Vy gọi tên, trong lòng thầm bực mình nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vẻ rất nóng lòng.
“Phó Cửa hàng trưởng Tần không cần giải thích, tôi biết rõ chuyện này.”Anh Vương xua tay tỏ ý Tần Tú Nhi khoan hãy nóng vội, khi quay đầu lại nhìn Đan Diễn Vy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
“Đan Diễn Vy cô là Cửa hàng trưởng, xảy ra chuyện tất nhiên phải do cô xử lý, bây giờ khiến cửa hàng của chúng ta có ảnh hưởng xấu, có phải cô nên tự kiểm điểm lại không.”
Đan Diễn Vy tức giận, Khu trưởng Vương này rõ ràng không cho cô cơ hội để giải thích liền đổ lỗi trực tiếp cho cô, hôm nay vấn đề này có giải quyết được hay không thì cô cũng phải gánh tội này.
“Vậy theo ý Khu trưởng Vương nên xử lý thế nào?”
“Niệm tình cô ở cửa hàng cũng khá chuyên chú, về nghỉ ngơi một thời gian trước đi đợi sau khi tôi phản hồi lại với bên tổng bộ rồi để lãnh đạo quyết định, khoảng thời gian này sẽ nhờ phó Cửa hàng trưởng Tần thay thế vị trí của cô.” Khu trưởng Vương nói một cách “hợp tình hợp lý”.
Tần Tú Nhi nhìn anh Vương với vẻ lúng túng, cẩn thận hỏi: “Khu trưởng Vương, như vậy không được tốt lắm.”
Trên thực tế trong lòng cô đã vui đến nỗi sắp bay lên trời, không uổng công cô bán đứng sắc đẹp để có được cơ hội này, chỉ cần kéo Đan Diễn Vy xuống thì cửa hàng này sẽ do cô quyết định hết.
“Cô là phó Cửa hàng trưởng, Cửa hàng trưởng nghỉ việc thì cô duy trì hoạt động của cửa hàng, có gì không phù hợp chứ.” Khu trưởng Vương nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của Đan Diễn Vy, hỏi một cách gian xảo: “Cửa hàng trưởng Đan chắc sẽ không có ý kiến gì chứ.”
“Không có.” Nếu đã phát triển thành tình hình như thế rồi, cho dù cô có tranh cãi đến mấy thì họ cũng sẽ tìm một cái cớ mới, đợi thì đợi vậy.
Cô còn đang lo không có thời gian ở bên Du Du, cùng lắm thì từ chức không làm, chuyên ngành của cô cũng không phải là quản trị kinh doanh nên không ảnh hưởng nhiều đến cô.
“Cửa hàng Trưởng.” Tiểu Thu và những nhân viên khá thân thiết với Đan Diễn Vy có chút không nỡ kêu lên.
Đan Diễn Vy nở một nụ cười an ủi với họ: “Chị không sao, chẳng phải Khu trưởng Vương đã nói rồi sao, bảo chị về nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi hẳn quay lại.”
Tiểu Thu bọn họ biết lời Đan Diễn Vy nói có nghĩa gì nên không nói thêm nữa.
Còn về bà thím gây sự kia dường như đột nhiên biến thành một người khác, Tần Tú Nhi chỉ xua đuổi vài câu liền rời đi.
Tần Tú Nhi tiễn bà thím đó rời đi, nhìn thấy Đan Diễn Vy đang ôm một cái hộp giấy từ từ lại gần, cô cố tình hạ thấp giọng nói với âm lượng chỉ hai người mới nghe được, nói một cách hả hê: “Đan Diễn Vy cô muốn đấu với tôi à, mơ đi.”
“Hi vọng chức vụ Cửa hàng trưởng của cô có thể làm lâu dài, như vậy mới được xem là chiến thắng.” Đan Diễn Vy không quan tâm chỉ để lại một câu nói, bước chân không dừng lại mà bỏ đi.
Tần Tú Nhi nhìn vào bóng lưng của Đan Diễn Vy với vẻ đầy thù hận, mặc dù cô đã chiến thắng nhưng sự phẫn nộ đó vẫn không thể nguôi ngoai được. Tại sao, tại sao Đan Diễn Vy có thể ung dung đến vậy, chức vụ Cửa hàng trưởng bị cô cướp đi như thế, chẳng lẽ cô cam lòng sao.
Người phụ nữ giả tạo!
Đan Diễn Vy ngước đầu lên nhìn ánh nắng chói lọi trên bầu trời, từ từ chấp nhận sự thật cô tạm thời bị cách chức vô thời hạn.
Về sớm như vậy không thích hợp lắm, vẫn nên quay về để đồ trước.
Trước mặt có một hình bóng quen thuộc đang tiến đến: “Vy Vy, em tan ca sớm vậy sao?”
“Cảnh Quân sao anh lại tới đây?” Đan Diễn Vy dừng bước lại.
“Vy Vy, em…” Hà Cảnh Quân vốn muốn đến tìm Đan Diễn Vy nhưng do công ty bận đột xuất, khó khăn lắm mới xử lý xong công việc, muốn đến đón cô tan ca sẵn tiện nói lời xin lỗi, không ngờ thấy tay cô bưng hộp giấy bước ra.
“Chỉ là tạm thời cách chức mà thôi, không phải chuyện to tát gì cả.” Đan Diễn Vy nói với vẻ thong thả.
Hà Cảnh Quân đưa tay nhận lấy cái hộp của cô, anh biết Vy Vy không muốn nói nên cũng không hỏi nhiều: “Tạm thời cách chức cũng tốt, có thể thư giãn một chút, hôm qua em cũng không có nghỉ ngơi.”
Nhắc đến hôm qua, vẻ mặt Đan Diễn Vy liền có chút mất tự nhiên, aizz, uống rượu làm hỏng việc, sau này nhất định không thể nghe Tư Tư xúi bậy nữa.
“Hôm qua ra ngoài chơi với bạn hơi muộn nên không nghỉ ngơi tốt.” Đan Diễn Vy nhìn vào Hà Cảnh Quân không biết gì cả, trong lòng dâng trào lên một cảm giác tội lỗi.
Cô chắc hẳn là một người phụ nữ xấu xa, cô và Lục Trình Thiên vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt mà còn đồng ý sự theo đuổi của Cảnh Quân.
“Đang nghĩ gì vậy, sao đột nhiên không nói chuyện nữa.” Hà Cảnh Quân nhìn vào và hỏi Đan Diễn Vy đang mất tập trung.
Đan Diễn Vy hoàn hồn lại, mỉm cười nói: “Không, không nghĩ gì cả, có thể do quá nóng rồi nên có chút choáng váng.”
“Vy Vy, anh đưa em đi ăn mừng giải phóng nha.” Hà Cảnh Quân chỉ vào cái hộp đang bưng trên tay.
Chẳng phải là giải phóng hay sao, Đan Diễn Vy khẽ gật đầu: “Được, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Một tiếng chuông điện thoại cao vút bỗng reo lên, Đan Diễn Vy xin lỗi rằng: “Cảnh Quân anh đợi em một chút nhé, em đi nghe điện thoại.”
“Ừm.” Hà Cảnh Quân gật đầu.
Đan Diễn Vy nhìn thoáng qua hiển thị cuộc gọi đến, cũng không trốn tránh Hà Cảnh Quân liền bắt máy: “Vũ Thư, cậu tìm mình à?”
“Vy Vy mấy hôm nay cậu đi đâu rồi, sao cứ không tìm thấy cậu suốt vậy, cậu mau ra đây đi, mình có việc tìm cậu.” Tiếng oán trách nũng nịu của Vũ Thư vang ra từ trong điện thoại.
Đan Diễn Vy nhìn vào người đàn ông dịu dàng như ngọc ở bên cạnh rồi nói với người trong điện thoại: “Thật ngại quá Vũ Thư, bây giờ mình không rãnh, hay là một lát mình đến tìm cậu sau.”
Vũ Thư nói một với vẻ đầy đáng thương: “Không được không được, Vy Vy chẳng phải mình là người bạn thân nhất của cậu sao, cậu không được trọng sắc khinh bạn, mình sắp buồn đến chết luôn này.”
Hà Cảnh Quân thấy vẻ mặt khó xử của Đan Diễn Vy, vừa nãy khi cô nghe máy thì anh đã nghe được giọng của Vũ Thư rồi, biết Vũ Thư lại đến tìm Vy Vy nên chủ động nói.
“Vy Vy, em đi trước đi, đợi cô ta hết buồn rồi em hẳn gọi cho anh, anh sẽ đi đón em.”
Đan Diễn Vy biết Hà Cảnh Quân cố tình nói như thế, nhưng bên Vũ Thư lại một mực hối thúc nên cô chỉ đành bất lực đồng ý: “Biết rồi, bây giờ mình đến tìm cậu.”
“Vy Vy mình biết cậu tốt nhất mà, mình đợi cậu tại quán cà phê Thượng Đảo.”
“Ừm.” Đan Diễn Vy cúp máy, không biết nên giải thích với Hà Cảnh Quân thế nào.
“Vy Vy em không cần giải thích, không sao đâu, mau đi đi, đừng để cô ta đợi lâu, nếu không lại rầy em nữa đấy.” Hà Cảnh Quân vẫn khá rõ tính cách của Vũ Thư.
Nếu cô đi quá muộn thì Vũ Thư chắc chắn sẽ không vui: “Vậy em đi trước đây, Cảnh Quân.”
“Có cần anh đưa em đi không.” Hà Cảnh Quân không bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội ở bên cô nào cả.
“Không cần không cần, cách đây rất gần, em bắt xe tới đó là được.” Đan Diễn Vy nào còn không biết gượng bảo Hà Cảnh Quân đưa cô đi chứ, cô liền bắt xe rời đi.
“Vy Vy, cái hộp của em.” Hà Cảnh Quân vừa định nhắc nhở cô nhưng xe đã chạy đi, anh lắc đầu với vẻ đầy sủng nịch, thôi, lát hồi đưa cho cô sau cũng như nhau.
Khi Hà Cảnh Quân để hộp vào thùng xe, một tấm hình vô tình rơi ra từ bên trong, Hà Cảnh Quân do dự vài giây rồi đưa tay nhặt lên.
Thứ rơi ra là tấm hình của một đứa bé đầy tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào với đôi mắt to tò mò, trong miệng còn thổi bong bóng, trông vô cùng đáng yêu.
Vy Vy sao lại có hình của một đứa bé…