CHƯƠNG 171: TÔI KHÔNG THÍCH PHỤ NỮ NÓI LÁO
Trong không gian tràn ngập hơi thở chán chường, bên trong quán bar, âm nhạc vẫn đang vang lên ầm ầm.
Một người đàn ông thân hình cao lớn đang ngồi trên ghế, hai bên trái phải là hai cô gái trẻ với vóc dáng uyển chuyển, còn có hai người đang quỳ trước mặt đấm chân cho anh ta, ở trên ghế sofa bên cạnh còn có vài tên thuộc hạ với vẻ mặt kiêu ngạo đang ngồi.
Trên mặt của người đàn ông có một vết sẹo như hình con rết dài gần mười cm, ở dưới ánh đèn đủ loại màu sắc càng hiện ra vẻ dữ tợn đáng sợ hơn, trên mặt của anh ta còn lộ ra nụ cười vênh váo phóng đãng: “Ha ha, Sấu Hầu làm việc này không tệ.”
“Anh Nhĩ, vì sao không trực tiếp để cho anh Hầu tặng một trái bom giết chết con bé kia là được rồi.” Thuộc hạ bên cạnh Lục Nhĩ không hiểu hỏi.
“Tên ngu ngốc này, trực tiếp giết người phụ nữ kia đối với tao mà nói chả có lợi ích gì cả, tao muốn để cho hắn hiểu, Lục Nhĩ tao không phải là người dễ đuổi đi như vậy.”
Bàn tay Lục Nhĩ quanh năm cầm súng chai sạn bất mãn nắn bóp, làm cho khuôn mặt của người phụ nữ trong ngực lộ ra một tia thống khổ.
“Anh Nhĩ, anh Nhĩ, đau, anh nhẹ tay chút.”
Âm thanh náo nhiệt xung quanh phút chốc ngừng lại, mấy người đàn ông bên cạnh vừa uống rượu, vừa nhàn nhạt nhìn người phụ nữ kêu đau.
Lục Nhĩ hơi cúi đầu nhìn biểu cảm vừa lấy lòng vừa nịnh nọt trên mặt người phụ nữ, vẻ mặt u tối không rõ hỏi: “Đau?”
Người phụ nữ có chút sợ sệt, do dự nhìn người đàn ông đang cười, Lục Nhĩ tàn nhẫn như thế nào, các cô gái trong quán bar đều rõ, cô ta không dám biểu hiện quá rõ ràng, cố chịu đựng bả vai có khả năng bị bóp nát, lắc đầu miễn cường nói: “Ngài Nhĩ, không, không đau.”
Lục Nhĩ thả lỏng tay, bờ môi dày không ngừng nhếch lên: “Tôi không thích người phụ nữ nói láo.”
Người phụ nữ một hồi chịu đau cũng không dám kêu lớn, cố nén sự sợ hãi trong lòng mà cầu xin: “A…Ngài Nhĩ cầu ngài tha cho tôi, là tiểu Lệ không biết điều.”
“Không, cô rất biết điều.” Lục Nhĩ giơ tay lên vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt của cô ta, hào phóng nói với thuộc hạ của mình: “Người phụ nữ này thưởng cho các cậu, để cho các anh em cũng vui vẻ một chút.”
“Anh Nhĩ, vậy bọn em không khách sáo nữa.” Vừa nghe có phụ nữ để chơi, tiếng huýt sáo xung quanh vang lên không ngừng.
Người phụ nữ có thể hầu hạ bên cạnh Lục Nhĩ đều là cực phẩm.
Tiểu Lệ vừa nghe Lục Nhĩ tặng mình cho thuộc hạ của anh ta, nhìn vào ánh mắt sắc lang của mười mấy tên đó, thân thể cô ta run rẩy không thôi.
Cô ta vội vàng quỳ trên đất, níu lấy ống quần của anh ta cầu xin: “Ngài Nhĩ, van xin ngài tha cho tiểu Lệ một lần này thôi, tiểu Lệ biết sai rồi, tiểu Lệ thật sự biết sai rồi.”
Nếu như bị nhiều người đàn ông như vậy mang đi, tối nay cô ta cũng đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục sống nữa.
Lục Nhĩ dậm chân trực tiếp đá văng tiểu Lệ, mặt mày tràn đầy tàn độc nói: “Lời bố mày đã nói ra, thì cô đã là đồ bỏ đi rồi, để cho cô phục vụ các anh em đã cho cô mặt mũi lắm rồi, đừng có không biết xấu hổ.”
Tiểu Lệ che ngực đau không thở nổi.
Những người khác vừa nhìn Lục Nhĩ tức giận như vậy thì vội vàng nháy mắt, có người thì tiến lên kéo tiểu Lệ đang khóc xuống dưới.
“Anh Nhĩ, vì một người phụ nữ mà tức giận không đáng, đều là những thứ rác rưởi, đợi ngày mai tìm một đám mới, nhất định sẽ chọn cho anh Nhĩ những người biết điều, nghe lời nhất.”
“Đúng vậy, anh Nhĩ, một người phụ nữ mà thôi, anh Nhĩ nếu như không vui thì trực tiếp lôi ra ngoài là xong mà.”
Những người phụ nữ còn lại ở bên cạnh Lục Nhĩ nhìn thấy kết cục của tiểu Lệ, không khỏi run rẩy sợ sệt, càng cúi thấp đầu hơn.
Lục Nhĩ không trả lời, đưa tay bóp lấy quai hàm của người phụ nữ khác, lạnh lùng hỏi: “Sợ rồi?”
Đối diện với ánh mắt hung ác của Lục Nhĩ, thân thể mảnh mai của người phụ nữ co rúm lại, cố gắng đè ép sự sợ hãi trong lòng, nhìn về phía anh ta, thành thật trả lời: “Sợ.”
Lục Nhĩ nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta giống như xuyên qua cô ta nhìn thấy một người phụ nữ khác, một hồi lâu, thả lỏng quai hàm nhẵn bóng của cô ta ra, cười phóng đãng nói: “Haha, rất tốt, yên tâm, ngài Nhĩ ta sẽ thương yêu đối tốt với cô.”
“Cảm ơn ngài Nhĩ.” Người phụ nữ biết bản thân vừa nhặt về được cái mạng cũng không dám xem thường.
Lục Nhĩ vuốt ve bờ vai nhẵn bóng của người phụ nữ, vẻ nhẫn nại hiếm thấy hỏi: “Tên gì?”
“Như Mộng.” Cũng giống như những người phụ nữ khác căn bản không có tên của mình, khách vui thì tối nay cô ta có thể gọi là Như Mộng, nếu không vui thì gọi mèo hay chó cũng không có gì khác nhau.
“Ừ, chỉ cần cô luôn theo tôi thì anh Nhĩ sẽ không bạc đãi cô.”
Như Mộng gắt gao nhắm mắt lại, mặc cho Lục Nhĩ an bài: “Ngài Nhĩ yên tâm, Như Mộng sau này chính là người của ngài Nhĩ.”
Mấy tên đàn ông bên cạnh nhìn thấy một màn ướt át như vậy cũng cười lên một cách bẩn thỉu.
Lục Nhĩ bóp mấy cái thì buông lỏng tay, cũng không tiếp tục bước tiếp theo, hỏi người đàn ông trước mặt: “Tang Cẩu, Sấu Hầu đâu?”
Người đàn ông được gọi là Tang Cẩu sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn xung quanh cũng không thấy Sấu Hầu: “Anh Nhĩ, hình như Sấu Hầu vừa mới mang một người phụ nữ vào nhà vệ sinh rồi.”
“Anh Hầu thật không hổ là anh Hầu, gấp gáp nhanh nhẹn như vậy.” Có người thô tục nói.
“Cũng không phải, anh Hầu chính là thích mùi vị đó.”
Tâm trạng hôm nay của Lục Nhĩ gần như không tệ, cũng không để ý thuộc hạ của mình quấy rối: “Cậu ta đi bao lâu rồi?”
“Chắc là một tiếng rồi.” Tang Cẩu cũng không nhớ rõ.
Ánh mắt Lục Nhĩ khẽ biến: “Đi tìm người trở lại đây.”
“Anh Nhĩ cần gọi anh em không?” Tang Cẩu nhìn biểu cảm của Lục Nhĩ không giống như nói đùa, cũng nghiêm túc hỏi.
“Không cần, kêu người trở lại trước đã.” Lục Nhĩ có chút nghi ngờ, cũng không chắc chắn, hơn nữa ở đây cho dù là địa bàn của anh ta, anh ta cũng không dám lộ liễu quá mức.
“Vâng thưa anh Nhĩ.” Tang Cẩu gật đầu một cái với người em trai bên cạnh, người em trai hiểu rõ xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
“Đúng rồi, anh Nhĩ, anh nói xem Lục Trình Thiên để ý người phụ nữ đó như vậy, vì sao không trực tiếp bắt người phụ nữ đó, hoặc là tìm mấy anh em khác ngủ với cô ta, để cho Lục Trình Thiên mang mấy cái nón xanh không được hơn hay sao?”
Tang Cẩu có chút không hiểu với lòng dạ độc ác của Lục Nhĩ vì sao gần đây lại đối với người phụ nữ là kẻ thù của mình kia mà xuống tay lưu tình như vậy.
Lục Nhĩ ý vị sâu xa nói: “Những thủ đoạn đó của các cậu sớm đã lỗi thời rồi, người đàn ông như Lục Trình Thiên làm sao có thể cho cậu cơ hội đó chứ, không vui sướng bằng đoạt lấy người phụ nữ của anh ta.”
Hơn nữa anh ta có chút hứng thú đối với người phụ nữ dám trợn mắt nhìn anh ta kia hơn.
“Anh Nhĩ đã có hứng thú như vậy, thì tối nay sẽ để cho người phụ nữ kia tắm rửa sạch sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường đợi anh.” Tang Cẩu tự đứng ra nói.
“Không vội, tôi rất kiên nhẫn.” Đối với việc báo thù, Lục Nhĩ càng muốn hưởng thụ quá trình tra tấn hành hạ Lục Trình Thiên hơn.
Tang Cẩu gãi đầu hỏi: “Anh Nhĩ, em vẫn còn một chỗ không hiểu.”
“Nói.”
“Anh Nhĩ có hứng thú đối với người phụ nữ kia, vì sao muốn đưa axit, lỡ như hủy hoại khuôn mặt thì sẽ mất hứng thú hơn.” Tang Cẩu cảm thấy phụ nữ nên trắng trẻo xinh xắn mới đã ghiền.
Nghe thấy hai từ axit sulfuric, toàn thân Như Mộng khẽ run, ngoan ngoãn như một con mèo dựa vào cạnh Lục Nhĩ, rất sợ người kế tiếp bị phạt chính là mình.
Người phụ nữ vẫn luôn quỳ trên đất, càng thêm cúi thấp đầu, thở cũng không dám thở mạnh.