CHƯƠNG 325: ĐIỀU TRA CHÂN TƯỚNG
Đêm đã khuya lắm rồi.
Phòng khách biệt thự nhà họ Thẩm bên kia vẫn sáng đèn, anh lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay, đôi mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì.
“Cậu chủ, cậu còn chưa đi nghỉ sao, tôi đi nấu đồ ăn khuya cho cậu nhé?”
Một người phụ nữ trung niên trông cũng khá có phong thái đi đến trước mặt Thẩm Lãng, cung kính hỏi. Bà ta là vú Hà làm giúp việc trong nhà họ Thẩm đã mấy chục năm rồi, có thể nói là nhìn anh em Thẩm Lãng lớn lên, chăm sóc bọn họ vô cùng cẩn thận chu đáo.
Thẩm Lãng kéo suy nghĩ về thực tại, đặt ly rượu xuống, nở nụ cười mê người, nói: “Không cần đâu, vú nghỉ sớm đi.”
Đối với anh thì vú Hà đã không phải là người giúp việc, mà giống như một trưởng bối, cho nên Thẩm Lãng mới thay đổi giọng điệu hách dịnh bình thường thành thái độ ôn hòa.
Vú Hà lộ vẻ lo lắng, thở dài một hơi, nói thật lòng: “Cậu chủ, không phải tôi nhiều chuyện, bây giờ cậu còn trẻ, không quan tâm đến việc thức khuya, chờ cậu đến tuổi của tôi thì mới biết.”
Thẩm Lãng lại cười nói: “Tôi biết rồi, sau này sẽ chú ý, đúng rồi, vú là người đi ngủ muộn nhất, có phát hiện gần đây cô chủ thường về nhà rất khuya không?”
Vú Hà nghe vậy trả lời luôn: “Đúng vậy, cậu chủ, tôi cũng lấy làm lạ, thời gian gần đây, hình như cô chủ phải đến rạng sáng mới về nhà, tôi có hỏi vài lần, cô ấy cũng không chịu nói, cậu chủ, có phải cô chủ đang yêu đương không?”
Mắt Thẩm Lãng lóe lên một tia khác thường, nhưng không thể hiện ra trên mặt, cười nói: “Không có gì, vú đi ngủ trước đi, tôi sẽ để ý chuyện của Thất Thất.”
Lúc này vú Hà mới yên tâm, đối với bà ta thì Thẩm Lãng hay là Thẩm Thất Thất đều không phải là quan hệ chủ tớ đơn thuần, bà coi hai anh em bọn họ như con của mình vậy.
Thời gian gần đây biểu hiện của Thẩm Thất Thất rất khác thường, cũng làm cho bà ta vô cùng lo lắng, nhưng nếu Thẩm Lãng cũng chú ý tới vấn đề này thì bà ta sẽ không nói gì nữa.
Làm việc ở nhà giàu trong thời gian dài, bà ta biết rõ chuyện gì có thể quan tâm, chuyện nào không thể can dự vào, huống chi từ trước đến nay Thẩm Lãng luôn làm việc rất cẩn thận.
Sau khi nhắc cậu chủ mau đi ngủ sớm thì vú Hà rời khỏi phòng khách.
Thẩm Lãng nhìn vú Hà đi xa mới hơi nhíu mày lại, trong lòng anh có một cảm giác xấu, anh luôn tin vào trực giác của mình, hơn nữa chuyện này liên quan đến Thẩm Thất Thất nên anh càng quan tâm.
Thẩm Lãng suy nghĩ một lát, cầm điện thoại bấm một dãy số, trầm giọng nói: “Đến chỗ tôi.”
Chưa tới ba phút, một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen xuất hiện trước mặt Thẩm Lãng, người đàn ông đó hiếm khi nói cười, dường như chỉ có một vẻ mặt duy nhất, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm lãng vô cùng kính trọng, bất cứ kẻ nào cũng không hề nghi ngờ sự trung thành của anh ta với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cầm ly rượu nói: “Trương Tam, chuyện tôi bảo anh điều tra thế nào rồi?”
Người đàn ông tên là Trương Tam do dự một lát, nói: “Thưa ngài Thẩm, thông tin về người kia, tôi vẫn đang cho người điều tra thêm, nhưng từ những thông tin đã có được, anh ta tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản.”
Thẩm Lãng lại nhíu mày, ly rượu đưa đến miệng lập tức ngừng lại, hỏi: “Có ý gì?”
Trương Tam lập tức trả lời: “Tôi đã điều tra, người kia tên là Lục Nhĩ, từng là một người rất có tiếng tăm trong giới xã hội đen, sáu năm trước bị vào tù, hôm anh ta cứu cô chủ là mới được thả không lâu.”
Thẩm Lãng khẽ gật đầu, trong lòng chợt nghĩ tới điều gì, tiếp tục hỏi: “Thông tin khác thì sao?”
Trương Tam cúi đầu nói: “Thật xin lỗi ngài, Lục Nhĩ này làm việc rất kín kẽ, cho tới bây giờ, tôi cũng chỉ điều tra được như vậy, còn thông tin khác về Lục Nhĩ, trước mắt vẫn còn đang thu thập, nhưng thông tin cũng có hạn.”
Dừng lại một chút rồi bổ sung một câu: “Lúc Lục Nhĩ vừa được thả ra có thông qua tay chân bên dưới muốn liên lạc để gặp ngài nhưng bị ngài từ chối.”
Nhìn ánh mắt do dự của Trương Tam, Thẩm Lãng sầm mặt lại: “Nếu có người muốn cố gắng che giấu chuyện gì, tiêu hủy một vài thông tin cũng dễ như trở bàn tay, chỉ cần dùng thủ đoạn nhỏ là được, còn chuyện kia đã điều tra thế nào rồi?”
Trương Tam vội vàng nói: “Chuyện cô chủ bị bắt cóc, tôi đã điều tra rất rõ ràng, tôi có quen người ở cục cảnh sát, anh ta là người phụ trách vụ án này, dựa theo thông tin anh ta cung cấp, tôi điều tra được bọn bắt cóc chỉ là mấy tên lưu manh, không có bối cảnh gì, tôi nghĩ bọn họ bắt cóc cô chủ chỉ là muốn có được tiền chuộc.”
Thẩm Lãng suy nghĩ, sau đó đặt ly rượu xuống hừ lạnh một tiếng nói: “Ngu ngốc, nếu chỉ là lưu manh bình thường thì bọn chúng có gan đụng vào Thất Thất sao?”
Ai mà không biết nhà họ Thẩm đâu dễ trêu vào.
Trương Tam không nói, anh ta cũng ý thức được sai lầm của mình, trong giới này thật sự không có ai dám đụng vào Thẩm Thất Thất, bởi vì Thẩm Lãng có hàng trăm thủ đoạn khiến người đụng vào em gái anh ta phải thấy hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.
Thẩm Lãng để ly rượu xuống, tay kẹp một điếu xì gà, Trương Tam lập tức khom lưng châm lửa, Thẩm Lãng nói tiếp: “Hơn nữa, lúc Thất Thất bị bắt cóc, cho dù là thời gian hay địa điểm, những tên đó tính toán vô cùng chính xác, lưu manh bình thường khó có thể làm được.”
Trương Tam cũng không ngu ngốc, nhanh chóng hiểu ý của Thẩm Lãng, hỏi thử: “Ý của ngài là sau lưng những tên lưu manh đó còn có cao nhân bày mưu tính kế giúp sao?”
“Có gan như thế, nếu không có người đứng sau, mấy tên lưu manh đó tuyệt đối không to gan như vậy, cho nên tôi có thể chắc chắn, phía sau chuyện này còn ẩn giấu một âm mưu, tôi tin vào cảm giác của mình.”
Thẩm Lãng nói chắc nịch, luôn tin chắc vào phán đoán của mình chính là một trong những bí quyết thành công của anh.
Trương Tam hít sâu một hơi, nói: “Thật xin lỗi ngài Thẩm, tôi đã sơ sót bỏ qua vấn đề này, bây giờ tôi lập tức đi điều tra triệt để, nhất định sẽ bắt kẻ đứng đằng sau muốn hại cô chủ ra!”
Thẩm Lãng xua tay nói: “Thôi bỏ đi, chuyện này tạm thời dừng lại ở đây, anh có thể nghỉ ngơi một thời gian, mấy ngày nay điều tra tư liệu về Lục Nhĩ cũng vất vả rồi, tôi cho anh nghỉ phép.”
Trương Tam chỉ nhíu mày một chút, nhưng không nói gì, bởi vì anh ta hiểu rất rõ tính tình của Thẩm Lãng, một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, anh ta chỉ cần thực hiện mệnh lệnh của Thẩm Lãng.
Sau khi cúi người chào, Trương Tam nhanh chóng biến mất trước mặt Thẩm Lãng, anh ta trước giờ làm việc vẫn như sấm rền gió cuốn.
Thẩm Lãng nhả ra một làn khói, ánh mắt cũng trở nên suy tư, lầm bầm nói: “Lục Nhĩ, anh dùng thủ đoạn trắng trợn như vậy, là cảm thấy Thẩm Lãng này là kẻ ngu ngốc hay là anh còn điều gì khác? Hiện tại tôi càng ngày càng tò mò với anh rồi.”
Ánh mắt vụt trở nên sắc bén: “Mặc kệ anh xuất phát từ mục đích gì, đi nước cờ này cũng không thông minh, bất cứ kẻ nào cũng không được phép coi Thất Thất là một quân cờ, đây chính là nguyên tắc của tôi. Anh chạm vào giới hạn của tôi, không sợ tôi sẽ không khách sáo với anh sao?”