Vũ Thư nghe những lời nói này, sắc mặt thay đổi hoàn toàn.
Quả thật chỗ dựa lớn nhất của cô chính là thế lực của gia đình.
Thực tế thì địa vị của Vũ Thiên Dương thật sự là không thấp, nhưng cũng có một thực tế là các quan chức đều coi trọng danh dự của bản thân.
Nếu là người khác đe doạ, Vũ Thư tất nhiên sẽ không sợ.
Nhưng Vu Tư Tư không giống với bọn họ, thế lực nhà Vu Tư Tư cũng không hề nhỏ, hơn nữa Lục Trịnh Thiên đối với những chuyện liên quan đến Đan Diễn Vy rất để bụng.
Vũ Thư siết chặt tay, gắt gao cắn môi.
Nhưng nếu lúc này để bản thân chịu thua, cô không cam lòng.
“Vu Tư Tư, sẽ có người tin cô sao? Tại sao tôi lại muốn giết người? Cô tưởng mắt những người ở đây bị mù hết sao? Đừng tưởng cô là người nhà họ Vu thì có thể ăn nói lung tung!” Vũ Thư bất ngờ ngẩng đầu, lớn tiếng phản bác, dường như tự cho mình thêm can đảm.
Nhìn vào có vẻ như là đang uy hiếp, thế nhưng thật sự là tự thuyết phục bản thân.
Đan Diễn Vy nói: “Vũ Thư, nơi này là một vườn hoa cao cấp, tất nhiên sẽ có hệ thống an ninh và giám sát tốt nhất.”
Thế nên, nhìn vào thì có vẻ như chỉ có bảo vệ ở ngoài cửa nhưng thực ra toàn bộ nơi này đều được bảo vệ rất tốt.
Vũ Thư khẽ di chuyển ánh mắt: “Đan Diễn Vy, Thiên tuyệt đối sẽ không cho cô đối xử với tôi như vậy, đừng quên, tôi chính là bạn gái củThiên. Chúng tôi yêu nhau như vậy, cô cùng lắm chỉ là một thứ rác rưởi tạm thời được Thiên chú ý một chút mà thôi, thế nhưng lại tự cho mình trở thành bà lớn của nhà họ Lục rồi sao?”
Đan Diễn Vy ánh mắt tối sầm lại.
Đúng vậy, những việc mà Lục Trình Thiên làm, cô đều không biết.
Đúng như lời cô ta nói, bọn họ rất yêu nhau.
Thấy Đan Diễn Vy bị lay động, Vũ Thư càng liều lĩnh, cười nhạo nói: “Tôi sẽ chờ xem cô bị bẽ mặt như thế nào!”
Thân thể Đan Diễn Vy có chút bất ổn.
Chỉ vài phút sau, Lục Trịnh Thiên cũng đến.
Những gì xảy ra ở cửa đều không tránh khỏi ánh mắt của anh.
“Thiên!” Vừa nhìn thấy Lục Trịnh Thiên, sắc mặt Vũ Thư liền thay đổi, ngay lập tức mắt liền ngập nước.
Đan Diễn Vy hạ ánh mắt, nhìn chằm chằm Vũ Thư đang đi về phía Trịnh Thiên.
Lục Trịnh Thiên hơi nghiêng người, không để cho cô ta bổ nhào về phía mình. Lạnh nhạt liếc mắt nhìn ba người, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra ở đây?”
“Thiên, em không tìm thấy anh ở bệnh viện, vất vả lắm mới biết được anh ở trong này nên sáng sớm mới đích thân cầm theo chút thức ăn vào xem anh có ổn không, nhưng bảo vệ lại không cho em vào. Thiên! Em biết đây không phải ý của anh, đúng không?”
Dường như không cho cô vào là ý của Đan Diễn Vy chứ không phải lệnh của Lục Trịnh Thiên.
Bị buộc tội oan, Đan Diễn Vy nhíu mày, muốn tự mình giải thích.
Thế nhưng vừa đụng phải con ngươi lạnh lẽo không chút gợn sóng của Lục Trịnh Thiên, trong lòng như bị dội một chậu nước lạnh, trái tim lạnh băng.
Đột nhiên, lại không muốn giải thích nữa.
Vũ Thư nhân cơ hội này, tiếp tục nói: “Nhưng em không hề từ bỏ, em chỉ muốn nhìn xem anh đã tốt hơn chưa. Em ở cửa đợi một lát, kết quả không bao lâu bọn họ liền đến, còn phối hợp cùng hai bảo vệ này chế giễu em, nói… nói Trịnh Thiên anh muốn chia tay với em, bảo em còn không biết nhìn rõ sự thật, không biết xấu hổ ở đây dây dưa. Thiên! Không phải thế đúng không? Anh rõ ràng yêu em nhất.”
Nói xong, Cả người Vũ Thư liền dính sát vào Lục Trịnh Thiên.
Vừa trải qua một phen tranh chấp, mặc kệ lúc nãy là Vũ Thư hay là Vu Tư Tư với Đan Diễn Vy, bọn họ đều có chút tàn tạ, nếu nhìn kĩ, còn tưởng họ vừa mới đánh nhau.
Đương nhiên, sự thật là chuyện này so với đánh nhau còn nghiêm trọng hơn.
Vu Tư Tư làm ra biểu cảm buồn nôn, trừng mắt nhìn: “Vũ Thư cô quả thật là không biết xấu hổ, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Giở trò cũng là cô, lái xe muốn đâm chết người cũng là cô. Vậy mà bây giờ lại không biết xấu hổ đem chuyện này đổ lên đầu người khác. Cô thực sự nghĩ rằng những việc cô làm không ai biết sao? Cô cho rằng những camera này đều để trang trí sao?”
“Vu Tư Tư, cô ngậm máu phun người. Tôi tin rằng công bằng sẽ đứng về phía tôi, Thiên cũng vậy, bọn người tâm địa rắn độc như các cô, uổng phí tôi đối với các cô tốt như vậy, còn nghĩ rằng chỉ cần các cô chủ động rời đi, tôi sẽ thật sự đối tốt với Du Du, thế nhưng không nghĩ tới, các cô căn bản là muốn lợi dụng thân thế của Du Du, giẫm đạp ý tốt của tôi. Thật sự là quá độc ác!” Vũ Thư khóc sướt mướt, giống như là cực kì oan ức, một tay giả vờ tội nghiệp lôi kéo tay áo Lục Trịnh Thiên, thật cẩn thận tránh đi hai người họ, coi họ giống như là mãnh thú.
Vu Tư Tư tức đến xoắn ống tay áo: “Đồ xấu xa! Bà đây thật sự nghe không nổi nữa! Cái loại rác rưởi này!”
Vừa rồi chút nữa là bị cô ta lái xe đâm, đã sớm muốn đánh cô ta, bây giờ lại còn dám nói năng bậy bạ. Nếu hôm nay không đánh cô ta, cô sẽ không phải là Vu Tư Tư.
Tim Vũ Thư nhảy lên một nhịp, nhìn nắm đấm của Vu Tư Tư, nhanh chóng trốn sau Lục Trịnh Thiên.
Đối với Tư Tư, bản thân đương nhiên là hận không hết, nhưng sau khi trải qua chuyện bị đánh ở trước mặt Lục Trịnh Thiên, cô thật sự rất sợ.
Nhìn thấy Vu Tư Tư sẽ tiến lên túm lấy Vũ Thư để đánh, Lục Trịnh Thiên lúc này căn bản là không còn đủ kiên nhẫn, bắt lấy tay cô: “Đủ rồi!”
Vu Tư Tư mở to mắt: “Lục Trịnh Thiên! Mau buông tay bà ra, bà đây hôm nay nhất định phải đánh!”
“Tôi nói đủ rồi! Nếu muốn đánh ra ngoài đánh, đừng ở trong này làm loạn!” Lục Trịnh Thiên tức giận nói.
Quả thật là rất phiền! Anh rõ ràng là đang ở đây mà bọn họ vẫn còn ồn ào.
Vu Tư Tư quay đầu nhìn về phía Đan Diễn Vy. Quả nhiên, thấy đôi mắt cô rũ xuống đầy vẻ suy nghĩ, cả người đều toả ra cảm giác cô độc.
“Tư Tư, bỏ đi!” Đan Diễn Vy khẽ nói.
Lục Trịnh Thiên liếc mắt nhìn cô một cái.
Vu Tư Tư chỉ tiếc không thể động tay động chân: “Vy Vy, cậu ngốc sao, khí thế vừa rồi của cậu đâu? Cậu có biết hôm nay cậu buông tha cô ta nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu và Du Du không?”
Đan Diễn Vy im lặng không nói gì.
Vu Tư Tư tức giận đến giậm chân.
Vũ Thư khẽ nhếch khoé miệng, giả bộ đáng thương, ánh mắt ngập nước: “Thiên, em biết anh vẫn yêu em mà.”
“Em…” Lục Trịnh Thiên nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì Đan Diễn Vy đột nhiên nói: “Lục Trịnh Thiên, chuyện này không cần anh nhúng tay, có thể đưa tôi một bản sao ghi hình ngoài cửa kia không?”
“Đan Diễn Vy, cô muốn làm gì?” Vũ Thư có chút run rẩy hỏi.
Đan Diễn Vy khẽ ngẩng đầu: “Nếu Lục Trịnh Thiên không cho tôi sự công bằng, vậy tôi sẽ nhờ đến pháp luật cho tôi sự công bằng. Vũ Thư, tôi là người rất yêu bản thân mình, tôi tuyệt đối sẽ không để cô khiến tôi và Du Du hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm đến tính mạng đâu.”
“Nguy hiểm đến tính mạng?” Lục Trịnh Thiên cẩn thận dò xét lời nói, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo nhìn về phía Vũ Thư, giống như những lưỡi dao sắc bén, hung hăng hướng về phía cô ta.
Vũ Thư vội xua tay, hoảng sợ lắc đầu: “Không có, em không có! Anh không thể nghe lời nói từ một phía bọn họ.”