Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 25: ANH MUỐN ‘KIỂM HÀNG’

Đẩy cửa bước vào trong, đập vào mắt là căn phòng làm việc rộng lớn nhưng lại đơn giản, mặt sàn sạch bóng, cửa sổ có thể quan sát hết toàn cảnh thành phố, sofa tiếp khách làm bằng da màu đen.

Và còn có bóng người cao lớn ở phía sau bàn làm việc.

Đan Diễn Vy mang đôi giày cao tám phân do công ty quy định, đứng qua lâu, chân bắt đầu cảm thấy đau nhức.

Cô vẫn bình tĩnh nhìn người đàn ông cách đó không xa, anh vẫn đang cúi đầu làm việc, đã năm phút từ lúc cô bước vào, anh vẫn chưa hề đặt bút viết xuống.

Cảm giác như cô không hề tồn tại.

Thời gian trôi qua từng giây, cho dù là cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng Đan Diễn Vy vẫn không đủ kiên nhẫn để tiếp tục đợi, nếu để hết thời gian nghỉ trưa, nhân viên bên ngoài sẽ rất đông, nếu vô tình để ai đó là tai mắt của Vũ Thư báo cho cô ấy biết thì sẽ rất phiền phức.

“Lục Trình Thiên, đồ em đã đem đến rồi.”

Nghe thấy giọng của Đan Diễn Vy, Lục Trình Thiên tỏ vẻ như giờ mới phát hiện ra cô, từ tốn đặt bút viết xuống, đôi mắt sâu thẳm như muốn hút đối phương vào nhìn cô với vẻ thản nhiên: “Không phải nói là đưa đồ cho tôi sao, thế nào, không nỡ đưa à?”

Đan Diễn Vy thoáng chút bất ngờ, nhưng rất nhanh cô giấu đi vẻ ngượng ngùng thoáng qua trong mắt, cô có thể cảm nhận được Lục Trình Thiên đang cố ý châm chọc cô!

“Đây.” Đan Diễn Vy đưa cái usb nhỏ xíu ra trước mặt Lục Trình Thiên.

Tiếng nín thở thoáng qua của Đan Diễn Vy không qua được mắt Lục Trình Thiên, ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn qua đôi giày cao gót của cô, nhíu nhẹ chân mày như phát hiện ra chuyện gì đó.

Khi Đan Diễn Vy xoay qua nhìn anh thì anh đã nhắm mắt lại, cặp lông mi dài đã che đi sự u tối trong mắt anh.

Dù sao thì cũng đã bên nhau thời gian ba năm, Đan Diễn Vy ít nhiều cũng hiểu được những động tác nhỏ của Lục Trình Thiên, ví dụ như khi anh tức giận, sẽ không tự chủ mà khẽ mím môi, những chi tiết nhỏ đó có thể đến cả anh cũng không biết.

Chỉ có người quan tâm thì mới để ý và ghi nhớ những động tác nhỏ đó của anh.

Tuy là Đan Diễn Vy không biết Lục Trình Thiên đang giận chuyện gì, cô sợ kích động đến Lục Trình Thiên nên khi bước vào đến giờ vẫn không dám nói gì, nhưng đến khi cô nhìn thấy động tác tiếp theo của Lục Trình Thiên, cô không nhịn được buộc miệng hỏi: “ Lục Trình Thiên, anh vậy là ý gì.”

Động tác tay của Lục Trinh Thiên khẽ dừng lại trong giây lát, anh nhướn mày nhìn cô, từng chữ từng chữ rành mạch nói: “Kiểm hàng.”

Đan Diễn Vy đỏ mặt nói: “Em không có lừa anh, bên trong chỉ có một đoạn clip.”

Cô không ngờ rằng Lục Trình Thiên sẽ ‘kiểm hàng’ trước mặt cô, người đàn ông này chẳng lẽ không biết xấu hổ sao, cho dù là hai người đã từng làm chuyện đó mấy năm rồi, nhưng mà mở ra xem ngay trước mặt cô như vậy, thích hợp sao?

Lục Trình Thiên cắm usb vào khe cắm của laptop, khóe miệng cong lên vẻ khiêu khích: “Không xem, làm sao biết được có phải em lấy của người khác để lừa tôi không.”

“Anh!” Đan Diễn Vy bị lời nói của Lục Trình Thiên làm cho cô á khẩu không đáp trả được gì, giao dịch 15 tỷ không phải là ít, Lục Trình Thiên muốn xem cũng là thường tình, nhưng mà vấn đề là xem trước mặt cô, rõ ràng là cố tình khiến cho cô khó xử.

Nghĩ đến mục đích của số tiền này, Đan Diễn Vy đành phải đè nén khó chịu chua xót trong lòng, vẻ mặt vô cảm đợi Lục Trình Thiên ‘kiểm hàng’.

Lục Trình Thiên nhìn người phụ nữ giây trước đó còn nhìn anh với ánh mắt giận dữ, giây sau đã trở lại vẻ bình tĩnh, sự hả hê trong lòng anh cũng tan biến theo đó, anh không ngờ rằng người phụ nữ này chỉ vì 15 tỷ mà có thể lựa chọn nhẫn nhịn khuất nhục.

Tâm trạng của Lục Trình Thiên càng thêm khó chịu hơn.

Đoạn clip rất nhanh được chiếu ra, nguyên căn phòng rộng lớn với hai nhân vật chính của đoạn clip.

Âm thanh của laptop phát ra tuy không lớn, nhưng với không gian yên ắng của căn phòng thì tiếng động phát ra có phần chói tai, tiếng thỏ thẻ đó, tiếng rên nhẹ đó, tiếng nấc nhẹ như tan thành trăm mảnh, thỉnh thoảng nấc lên vài câu:

“Ưm…ưm…a…nhẹ một chút…”

“Hu hu hu…đừng…a…”

Dù là đã tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng Đan Diễn Vy vẫn không khỏi có chút căng thẳng, hôm đó khi quay đoạn clip, cô đã tính toán mọi thứ, bất kể là góc độ, hay là ánh sáng, hoặc là địa điểm đều không để sơ suất một chút nào, nhưng cuối cùng lại bị phần âm thanh.

Mà toàn bộ cơ bản đều là tiếng rên kiều mỵ đến xương cốt của cô, cùng tiếng gầm nhỏ của người đàn ông.

Đan Diễn Vy cảm giác toàn thân cô mất tự nhiên, mắt liếc nhìn người đàn ông trước mặt vẫn xem clip với vẻ nghiêm túc, cô không thể chịu đựng được nữa, nghiến răng nghiên lợi nhỏ giọng nói: “Đủ rồi, Lục Trình Thiên, hàng anh đã kiểm rồi, có thể tắt đi được chưa.”

Lục Trình Thiên nhìn thấy Đan Diễn Vy đỏ mặt có chút mất bình tĩnh, anh bình thản ung dung thốt lên mấy chữ: “Vẫn chưa coi xong.”

Anh tưởng rằng người phụ nữ này đã không còn cảm giác gì với anh nữa, nhưng thực tế có vẻ không phải như vậy.

“Lục Trình Thiên, anh đừng ép người quá đáng.” Đan Diễn Vy nhìn thấy ánh mắt không hề có chút thiện cảm của Lục Trình Thiên, trong lòng có chút chua chát, nghĩ lại là chính bản thân cô chủ động mở miệng đòi 15 tỷ, cũng không thể trách anh sẽ tức giận.

Cô im lặng, giống như trái bóng bị xì hơi.

Lục Trình Thiên nhìn dáng vẻ người bị hại Đan Diễn Vy, trong lòng anh đột ngột bùng lên cơn tức giận, cần tiền cũng là cô, bây giờ lại làm cái dáng vẻ bị tổn thương tội nghiệp, tưởng rằng 15 tỷ dễ lấy thế sao.

Một chút xíu xót xa trước đó trong lòng anh, giờ đã bị dập tắt hoàn toàn bởi cơn bực tức đó.

Lúc này có tiếng người gõ cửa phòng, theo đó là giọng ngọt như mật của phụ nữ: “Trình Thiên, anh đang làm gì, sao lại khóa trái cửa, em là Vũ Thư, giờ đã là giờ nghỉ trưa rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi.”

Lập tức, hai người trong phòng giật mình, nói đúng hơn là chỉ có một mình Đan Diễn Vy giật mình, Lục Trình Thiên nhìn sâu vào Đan Diễn Vy, dáng vẻ anh bình thản ung dung.

Nghe thấy tiếng của Vũ Thư, Đan Diễn Vy như chuột sợ mèo, mỗi tế bào trên người cô như bị co rút lại, nhìn Lục Trình Thiên vẫn không có ý định tắt đoạn clip, bối rối nhỏ giọng: “Lục Trình Thiên, mau tắt đi, Vũ Thư đến rồi.”

Nghĩ đến chuyện cô và Lục Trình Thiên bị người bạn thân phát hiện, toàn thân cô như bị rút sạch máu, sắc mặt trắng bệch.

“Vì sao tôi lại phải nghe em, đừng quên rằng em là người đang uy hiếp tôi.” Lục Trình Thiên bình thản trả lời, có vẻ như không hề lo sợ sẽ bị bắt gặp tại trận.

“Lục Trình Thiên, đừng quên rằng Vũ Thư hiện tại đang là bạn gái của anh.”

Dáng vẻ nóng lòng sốt ruột của Đan Diễn Vy hoàn toàn trái ngược với vẻ bình thản như không của Lục Trình Thiên, anh nói như thể chuyện không đáng là gì: “Vậy thì đã sao?”

Đan Diễn Vy nghe thấy tiếng gõ cửa càng ngày càng lớn, không còn giữ được bình tĩnh nữa, cũng mặc kệ ánh mắt sâu thẳm của Lục Trình Thiên.

Bước ba bước trườn qua người của Lục Trình Thiên, tay chân luống cuống muốn rút cái usb ra, cô càng khẩn trương thì tay lại càng không nghe lời, đặc biệt là còn cách cả một con người to lớn ở giữa.

Trong đầu cô bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là nhất định, nhất định không được để Vũ Thư biết chuyện của cô với Lục Trình Thiên.

“Trình Thiên? Trình Thiên, anh có ở trong đó không?” Vũ Thư ngoài cửa đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lục Trình Thiên ra mở cửa, nhìn thấy cửa vẫn bị khóa trong, chắc chắn bên trong có người.

Lâu như vậy Trình Thiên vẫn chưa ra mở cửa, chẳng lẽ Trình Thiên ở trong đó với một người phụ nữ khác, trong đầu cô ấy thoáng nghĩ tới mùi dầu thơm dưới gối ở nhà Trình Thiên, trong lòng tự nhiên không yên.

Tiếng đập cửa càng lớn hơn: “Trình Thiên, anh sao vậy, mau mở cửa ra…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK