CHƯƠNG 218: NHẤT ĐỊNH SẼ THẤT BẠI
Chuyện này Đan Diễn Vy cũng không muốn giấu diếm bạn tốt, thuận miệng nói: “Chính là như vậy thôi, đúng rồi, Tư Tư, tớ quyết định mấy ngày nay đưa Du Du đến chỗ của anh ta ở nhờ vài ngày.”
“Ặc…” Suýt nữa Vu Tư Tư bị sặc nước miếng, không thể tin nổi hỏi: “Từ khi nào mà các cậu phát triển nhanh như vậy, cũng quyết định ở chung rồi.”
Cô chỉ biến mất có mấy ngày thôi mà thế giới này cũng thay đổi rồi? Tính cách Vy Vy bảo thủ như vậy sao có thể nhanh như vậy sống chung với Hà Cảnh Ngôn rồi.
“Tư Tư cậu đang nghĩ gì đấy, tớ không ở chung với anh ta, chỉ là ở nhờ, hơn nữa anh ta cũng không thường xuyên quay về.” Đan Diễn Vy cảm thấy đau đầu với sức tưởng tượng bay cao bay xa của bạn tốt.
Vu Tư Tư vỗ vỗ ngực, lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm nói: “Tớ nói rồi mà, cậu không thể tùy tiện như vậy, tất nhiên nếu cậu muốn tùy tiện như vậy tớ cũng không có ý kiến gì, dù sao mọi người đều là con gái, có nhu cầu sinh lý vẫn rất bình thường.”
“Cậu càng nói càng quá rồi.” Đan Diễn Vy biết cô ấy chỉ nói đùa, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn không nhịn được đỏ lên.
Vu Tư Tư ngẫm lại lại cảm thấy không đúng lắm: “Vy Vy nếu không phải giải quyết vấn đề sinh lý, vậy cậu mang theo con trai tớ đến chỗ của anh ta ở làm gì.”
Không đúng, đây không phải là vấn đề, Vu Tư Tư không nhịn được cao giọng hỏi: “Móa, Hà Cảnh Ngôn đã biết sự tồn tại của Du Du rồi.”
Chuyện này cũng thật quá…
Lục Trình Thiên làm ba ruột cũng không biết mình có một đứa con trai lớn như vậy, Hà Cảnh Ngôn còn không được coi là ba nuôi, anh ta biết Vy Vy có một đứa con rồi, không biết Hà Cảnh Ngôn có thích loại cảm giác đổ vỏ không nhỉ?
“Đúng vậy, khi Du Du phát bệnh bà ngoại gọi điện thoại đến, đúng lúc anh ta đang ở đó, còn là anh ta đưa tớ quay về đón Du Du.” Đan Diễn Vy không cảm thấy có gì lạ.
Vu Tư Tư nuốt một ngụm nước bọt hỏi: “Vậy anh ta có phản ứng gì.”
Ý cô muốn hỏi chính là có phải Hà Cảnh Ngôn cũng biết Du Du là con trai của Lục Trình Thiên rồi không, dù sao Du Du cũng coi như là phiên bản thu nhỏ của Lục Trình Thiên.
“Anh ta cần phải có phản ứng gì sao? Tớ thấy anh ta vẫn rất thích Du Du.”
Ít nhất là dưới cái nhìn của cô, cô có thể nhìn ra được thái độ của Cảnh Ngôn đối với Du Du khi bọn họ cùng nhau quay về, anh ta là thật sự thích trẻ con, hơn nữa có đôi khi còn kiên nhẫn hơn người mẹ là cô.
Vu Tư Tư tặc lưỡi nói: “Tớ cảm thấy hai người các cậu thật sự có thể thử yêu nhau, tầng lá chắn cuối cùng cũng đã bị đâm thủng rồi, anh ta cũng có thể tiếp nhận Du Du, bề ngoài cũng không tệ, còn có thể kiếm tiền, lại dịu dàng, đối xử với cậu và Du Du đều tốt.”
Nói thật vừa so sánh như vậy, cô ta nhất thời cảm thấy Lục Trình Thiên khốn nạn không còn gì để nói, Hà Cảnh Ngôn căn bản bỏ xa mấy con phố rồi.
“Tư Tư cậu nghĩ gì vậy, tớ với Cảnh Ngôn thật sự không phải loại quan hệ mà cậu nghĩ, hơn nữa tớ cũng đã nói rõ với anh rồi.” Bây giờ thật sự Đan Diễn Vy cảm thấy hơi đau đầu, có vẻ hình như ai có thể tiếp nhận Du Du là cô liền có thể tùy tiện chấp nhận vậy?
Vu Tư Tư hơi xấu hổ lè lưỡi: “Hì hì, không phải là do tớ hơi kích động sao, thật sự cậu không cân nhắc đến Hà Cảnh Ngôn sao?”
“Ừ, bây giờ tớ chỉ muốn phẫu thuật của Du Du có thể thành công, những cái khác không muốn nghĩ đến.” Đan Diễn Vy cụp mắt xuống, ẩn trong đôi mắt là chua chát không dễ dàng phát hiện.
Cô lại không muốn luẩn quẩn trong suy nghĩ cầu mà không được, cô không còn cách nào vì một người mà thủ thân bốn năm nữa, dù sao mặc kệ là ai chia ly thì trái đất vẫn sẽ quay như thường, mặt trời vẫn sẽ mọc ở đằng đông.
Cho dù bên cạnh Lục Trình Thiên không phải là cô, đối với anh ta mà nói cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Trong cuộc tình đơn phương này, cô là kẻ thất bại hoàn toàn, ngay cả trái tim cũng vĩnh viễn không cách nào xoay chuyển.
Nhưng cô tin tưởng thời gian có thể chữa bất kỳ vết thương nào, nếu như một lần bốn năm không đủ, cô có thể dùng nhiều thời gian hơn để chờ đợi vết thương đóng vảy, đến khi chạm vào không còn thấy đau.
“Ôi, được rồi, cậu muốn như thế nào thì là như thế đó đi.” Vu Tư Tư cũng không biết làm sao thuyết phục bạn tốt, nói thế nào vẫn là Lục Trình Thiên quá mức khốn nạn tự cho là đúng.
Anh ta quá mức tự tin, tuyệt đối sẽ thất bại, hi vọng sau này anh biết rõ chân tướng sẽ không hối hận với quyết định của bản thân.
Cuộc nói chuyện của hai người cứ như vậy mà kết thúc.
Du Du bởi vì thân thể không tốt, Đan Diễn Vy cũng không dám mua đồ nhiều dầu mỡ, mua mấy đồ ăn bình thường bé thích ăn, để trấn an tâm tình của bé, còn cố ý chạy đến cửa hàng bánh gato mua một chiếc bánh kem nhỏ mang về.
Đan Diễn Vy mang về, khi Du Du nhìn thấy bánh kem quả thật rất vui, đôi mắt to tròn sáng long lanh cười đến mức chỉ dư lại hai vầng trăng khuyết.
Khi gần đến tối, bác sĩ như thường lệ đi xem các phòng, kiểm tra tình trạng cơ thể của Du Du một chút, cơ bản không có gì đáng ngại, nếu như muốn xuất viện, lúc nào cũng có thể đi làm thủ tục.
Trên mặt Đan Diễn Vy cũng hiện lên nụ cười, cung kính tiễn bác sĩ đi, lại quay về ngồi ở cạnh giường, dịu dàng nhìn khuôn mặt bánh bao đáng yêu của bé nói: “Du Du, chúng ta ở một buổi tối nữa, ngày mai mẹ đưa con về nhà được nhé.”
“Dạ.” Du Du giòn giã trả lời, chỉ cần mẹ ở bên cạnh, ở chỗ nào bé cũng đồng ý.
Lúc này điện thoại di động của Đan Diễn Vy rung lên vài tiếng, sắc mặt Đan Diễn Vy lập tức biến đổi, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn tự động nắm chặt lấy ga giường, giống như thứ đang rung kia không phải là điện thoại di động, mà là một lá bùa đòi mạng.
“Vy Vy, tại sao cậu không nghe điện thoại.” Vu Tư Tư nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Đan Diễn Vy, nghi ngờ hỏi: “Không phải là điện thoại quấy rối chứ, có cần tớ nhận điện thoại giúp cậu không?”
Trong nháy mắt Vu Tư Tư đưa tay ra, Đan Diễn Vy cướp lấy điện thoại di động, Vu Tư Tư sửng sốt, động tác vừa rồi của Vy Vy có giống ăn cướp không chứ?
Đan Diễn Vy cũng phát hiện biểu tình của mình quá kích động, kìm nén căng thẳng trong lòng, cố gắng nặn ra biểu tình bình tĩnh nhất có thể nói: “Tư Tư, không cần, có thể là Cảnh Ngôn gọi điện thoại, ừm, tớ đi ra ngoài nhận điện thoại một chút, cậu ở trong này chờ nhé.”
Nói xong cũng không dám nhìn vào mắt bạn tốt, cúi đầu vội vã đi ra ngoài.
Vu Tư Tư ngẫm nghĩ nhìn biểu tình khẩn trương của bạn tốt, luôn cảm giác nhất định bạn tốt đã xảy ra chuyện gì đó không hay rồi, nhưng với tính cách gì cũng không chịu của bạn mình, cô cũng chỉ đành có lòng mà không có sức.
Cũng không thể thật sự nghiêm hình bức cung.
Bỗng nhiên Du Du mở miệng, giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên: “Dì, con cảm thấy cuộc điện thoại kia là ba gọi đến.”
Vu Tư Tư nhướng mày, xích đầu mình tiến lại gần, nhìn chằm chằm khuôn mặt bánh bao đáng yêu của bé hỏi: “Bảo bối, nói cho dì biết, sao con là đưa ra kết luận như vậy.”
Du Du dùng ánh mắt dì à dì đần quá mà nhìn Vu Tư Tư, coi như chuyện đương nhiên mà nói: “Rất đơn giản, ngoại trừ ba ra còn có ai có thể khiến mẹ có phản ứng lớn như vậy chứ.”
Thế mà Vu Tư Tư không phản bác được, ngoại trừ Lục Trình Thiên có ảnh hưởng lớn như vậy với Vy Vy, hình như không còn ai khác có thể như vậy, nhưng mà không phải Vy Vy nói hai người không còn liên lạc sao, tại sao còn gọi điện thoại?
“Bảo bối con nói thật cho dì biết, con để bụng việc có một người ba nuôi không?”
Du Du suy nghĩ, nhún nhún bả vai của mình nói: “Chỉ cần mẹ thích, Du Du đều có thể tiếp nhận, dù sao ba có thể không phải ba ruột, nhưng con tuyệt đối là con ruột của mẹ, cho dù như thế nào người mẹ quan tâm nhất chính là con.”