Không biết có phải Lân Hoàng có ảo giác không, mà anh cảm thấy lượng công việc của mình càng ngày càng nhiều, trước còn có khoảng 10 phút nghỉ ngơi giữa lúc làm việc.
Bây giờ đã bắt đầu bận đến nỗi díu cả chân lại.
Lân Hoàng vô cùng nghi ngờ có phải mình đã đắc tội ông chủ không, nhưng anh nghĩ nát óc cũng không hiểu, mình làm sai ở đâu.
Cho dù là vì chuyện hộp cơm lần trước, thì anh cũng đã xử lí rất tốt mà, ông chủ không phải cũng đã vui vẻ tiếp nhận rồi sao.
Tại sao lại càng ngày càng nghiêm khắc với anh?
Lân Hoàng cứ cảm thấy mình bỏ qua thông tin gì đó, nhưng rốt cục là thông tin gì, anh cũng không rõ.
Đan Diễn Vy cũng dần dần thích ứng với công việc căng thẳng trong văn phòng, một buổi chiều mệt không ngừng nghỉ, nhưng chỉ là những việc nhỏ.
Rót cà phê, in ấn, đưa tài liệu, sửa tài liệu.
Người trong phòng làm việc hình như đã coi cô thành chân chạy việc vặt hết rồi.
Hiện tại cô vẫn là người mới, bị làm khó là không tránh khỏi, chỉ cần vượt qua giai đoạn này là được, hơn nữa bây giờ cô vẫn chưa có nhiệm vụ cụ thể.
Chỉ cần đợi Lân Hoàng thời gian này hết bận, sắp xếp công việc cụ thể cho cô.
Hôm thứ hai, Lân Hoàng không nhận được phần cơm của Đan Diễn Vy.
Vì hôm đó cô xin nghỉ phép.
Ngày hôm đó cũng là ngày mà sau này Đan Diễn Vy vĩnh viễn không muốn nhớ lại nữa.
Vào lúc giữa trưa, cô nhận được điện thoại của Vũ Thư hẹn cô cùng đi dạo phố, nói là muốn đền bù cho chuyện của những ngày qua.
Đan Diễn Vy không cách nào từ chối được, đành gật đầu đồng ý.
Cũng vừa đúng lúc Tư Tư hôm đó cũng nghỉ ở nhà, Du Du lại đi học rồi, cô cảm thấy ở nhà nhàm chán nên cũng đi chung.
Ba người hẹn nhau ở trung tâm mua sắm Đại Đông, nơi náo nhiệt nhất thành phố Cần An.
Thời điểm cuối tuần là thời điểm đông người nhất, lúc Đan Diễn Vy và Tư Tư đến chỗ hẹn, Vũ Thư vẫn chưa xuất hiện.
Tư Tư ngồi đợi nửa tiếng đồng hồ, bực mình nhịn không được nữa lên tiếng trách: “Thật là quá đáng, bộ nghĩ rằng mình là công chúa sao mà bắt mọi người phải đợi cô ta.”
“Thôi mà Tư Tư, có thể do cuối tuần đông người, chúng ta đợi thêm chút nữa đi.” Đan Diễn Vy lên tiếng phân giải.
“Cậu ở đây đợi đi, tớ đi mua trà sữa đây, cậu muốn uống gì.” Trời nóng như vậy, cổ họng của cô cũng sắp khô rát cả rồi.
Đan Diễn Vy cũng cảm thấy có chút khát: “Cậu mua giùm tớ chai nước là được rồi.”
“Cậu khác người thật, nước lọc có mùi vị gì đâu.” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Tư Tư vẫn đứng dậy đi mua giùm cô.
Đan Diễn Vy biết tỏng cô bạn tốt của mình chỉ là cứng miệng thôi chứ thật chất trong lòng rất hiền.
Tư Tư vừa rời đi không bao lâu, Vũ Thư xuất hiện.
“Vy Vy, xin lỗi để cậu đợi lâu, cậu cũng biết phụ nữ trước khi ra cửa thường hơi phiền phức chút mà.” Tuy ngoài miệng Vũ Thư nói xin lỗi, nhưng biểu lộ trên mặt cô lại không hề có vẻ gì là ngại ngùng.
Đan Diễn Vy chỉ mỉm cười đáp lại: “Không sao, Tư Tư mới đi mua nước, chúng ta đợi cậu ấy chút.”
Vũ Thư nghe nói Tư Tư đi mua nước, cảm thấy không vui liền chu môi: “Sao Tư Tư lại không kiên nhẫn vậy, mình chỉ tới trễ có xíu thôi, vậy mà cậu ấy không đợi mình, cũng là Vy Vy tốt với mình nhất.”
Chút xíu của Vũ Thư không phải chỉ là vài phút, mà là đã hơn bốn mươi phút rồi, chẳng qua là vì Đan Diễn Vy vốn biết tính của Vũ Thư là vậy, cho nên cô không để ý lắm.
Cô lên tiếng nói giúp bạn tốt của mình: “Tư Tư cùng với mình đợi cậu mà, cậu ráng đợi xíu nữa đi.”
“Trung tâm thương mại lớn như vậy, hay là Vy Vy cậu với mình đi xem đồ trước đi, rồi sẵn tiện mình xem Tư Tư mua nước ở đâu luôn.” Thật ra là vì cô không muốn ngồi đó đợi Tư Tư.
Vừa nói, Vũ Thư vừa kéo tay Đan Diễn Vy đi thẳng theo hướng khu náo nhiệt nhất.
“Như vậy có kỳ lắm không, lỡ như Tư Tư không tìm thấy chúng ta thì sao.” Đan Diễn Vy vừa bị Vũ Thư kéo đi, vừa lên tiếng nói.
Vũ Thư có vẻ như không quan tâm nói: “Có sao đâu, cậu ấy đâu phải con nít đâu mà còn phải có người trông coi, với lại chúng ta cũng không đi đâu xa.”
Đan Diễn Vy bất lực bị Vũ Thư kéo đi, nhưng cô vẫn kiên quyết chỉ đi khu vực xung quanh gần đó.
Vũ Thư cũng đành phải đồng ý, nhìn thấy cửa tiệm mình thích liền kéo Đan Diễn Vy đi như bay vào trong tiệm.
Tuy nói là Vũ Thư hẹn Đan Diễn Vy đi dạo phố, nhưng thực chất là Đan Diễn Vy làm người hầu đi theo để xách đồ giùm cô.
“Vy Vy, cậu thấy cái đầm này đẹp không?” Vũ Thư mặc chiếc đầm xòe màu trắng xoay một vòng trước mặt Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy liếc sơ qua bốn năm túi đồ trên tay mình, không có túi nào là đồ của cô cả, cô gật đầu: “Ừ, cũng đẹp.”
“Mình biết mà, Thiên chắc chắn cũng sẽ thích cho xem.” Vũ Thư vui vẻ nói, rồi cô nói với nhân viên của tiệm: “Hai cái tôi vừa mặc thử đều gói lại cho tôi.”
“Dạ, thưa cô.” Nhân viên tiệm gặp được khách sang như vậy, nên cũng không so đo suy nghĩ nhiều, liền đi làm ngay.