CHƯƠNG 371: ĐIỆU HỔ LY SƠN
Lục Trình Thiên lạnh lẽo nghiêm mặt lắng nghe giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia, không ngừng tức giận, ngón tay thiếu chút nữa bóp vỡ hết đồ vật.
Kiều Chấn Ly ngồi ở bên cạnh cũng trang bị một tai nghe bluetooth, đương nhiên cũng có thể nghe rõ ràng được, anh ta cũng có thể hiểu rõ được cảm xúc bây giờ của Lục Trình Thiên.
Chỉ là…
“Lão đại, anh tỉnh táo, tỉnh táo lại, anh cứ nghĩ tới có thể bắt tên khốn nạn kia, đến lúc đó có thể xoa dẹp vo tròn không phải là tùy ý anh sao? Cho dù anh có xé xác hắn ta, mấy anh em chúng ta cũng có thể vì anh mà đảm bảo, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Kiều Chấn Ly giải thích rõ ràng, xe đồng thời vượt qua một ngã rẽ, hướng về phía nhà kho ở ngoại ô mà chạy.
Chóp mũi Lục Trình Thiên phát ra một tiếng hừ lạnh.
Trên trán Kiều Chấn Ly lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bỗng dưng điện thoại di động của Lục Trình Thiên vang lên, Kiều Chấn Ly nhìn qua ngay lập tức.
Chính là cuộc điện thoại của Lục Nhĩ mà bọn họ đang chờ.
Đáng tiếc, sau khi điện thoại được kết nối, người ở đầu dây bên kia lại là Thẩm Lãng.
“Cậu Thẩm?” Ánh mắt Lục Trình Thiên hiện lên một tia lạnh lẽo.
Như vậy cũng tốt, anh còn chưa đi tìm hắn ta, ngược lại hắn ta đã sốt ruột gọi điện thoại tới trước.
Thẩm Lãng thấy anh có thể đoán ra giọng nói của hắn ta trong nháy mắt mà không cần suy nghĩ gì, cười nhạt một tiếng, mở miệng: “Luật sư Lục, tôi có một phần kiện cáo muốn luật sư Lục hỗ trợ, không biết gần đây luật sư Lục có thời gian không?”
“Hiểu biết của tôi cũng không nhiều, gánh không nổi ủy thác của cậu Thẩm đây, vẫn là mong cậu Thẩm mời người có hiểu biết sâu rộng hơn đi.” Lục Trình Thiên không có tâm tư muốn nói chuyện với hắn ta, nói hai ba câu liền muốn cúp máy.
Thẩm Lãng cao giọng nói: “Chờ đã nào, để tôi đoán xem bây giờ luật sư Lục đang làm gì? Ừm, chắc là vẫn đang trên đường đến nhà kho ở ngoại ô, vẫn đang trên đường tìm kiếm cậu chủ nhỏ nhà họ Lục?”
“Cậu Thẩm đây là đang thừa nhận à?” Giọng nói của Lục Trình Thiên lạnh thêm mấy độ.
Lời nói lạnh lẽo bật ra khỏi miệng, khiến Kiều Chấn Ly phải lách qua một bên run run.
Thẩm Lãng dừng lại một chút, sau đó cười một tiếng: “Xin hỏi luật sư Lục một câu, tôi thừa nhận cái gì? Chuyện không có bằng chứng, luật sư Lục là một người học pháp luật, chắc phải rõ ràng hơn tôi mới đúng chứ, tung tin đồn nhảm và phỉ báng cũng là phạm pháp.”
“Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Lục Trình Thiên hít sâu một hơi, nếu như là bình thường, anh chắc chắn sẽ không thỏa hiệp.
Nhưng người này là Thẩm Lãng, vào lúc này con anh vẫn còn đang chờ anh.
Thẩm Lãng hài lòng nhếch mắt, cho dù Lục Trình Thiên có biết mình là người đứng sau lưng thì có thể làm thế nào?
Cũng không có chứng cứ, để xem anh ta có thể làm được gì.
Cảm giác đùa giỡn người khác này giống như đang thoải mái đứng ở trên mây, quả là sướng muốn chết.
Thẩm Lãng nhẹ nhàng thở một hơi: “Luật sư Lục thật mau quên nha, tôi chỉ là muốn mời luật sư Lục đảm nhận một vụ kiện mà thôi, luật sư Lục không cần phải cảnh giác tôi như vậy đâu.”
“Đương nhiên tôi biết bây giờ luật sư Lục đang rất gấp, thật ra tôi cảm thấy cũng không cần phải như vậy đâu.” Trực tiếp có ý định cự tuyệt lời nói của Lục Trình Thiên.
Bàn tay Lục Trình Thiên bỗng dưng nắm chặt, anh biết tên cáo già Thẩm Lãng này đã có chiêu tiếp theo.
Đầu dây bên kia không phát ra âm thanh, Thẩm Lãng cũng không thèm để ý, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, mở miệng nói: “Thẩm tôi không có tài cán gì, ở thành phố Cần An một thời gian dài, cũng có quen biết với một số người. Lục Nhĩ vừa ra khỏi tù, bọn họ lại tập hợp thành một nhóm với nhau, không thấy bọn họ trung thành bao lâu, tôi đây vừa lúc có qua lại với một số người trong đó.”
“Cho nên sau khi biết cậu chủ nhỏ họ Lục gặp nạn, tôi cũng đã từng giúp đỡ những người kia, luật sư Lục cứ yên tâm, cậu chủ nhỏ chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.” Thẩm Lãng nói rất chắc chắn.
Bất kể đối phương có tin hay không, mấy lời nói này cũng không có sai sót gì, khiến người khác không tìm ra sơ hở.
Giọng nói của Lục Trình Thiên giống như phát ra từ kẽ răng: “Vậy tôi còn phải cảm ơn tổng giám đốc Thẩm.”
“Nói hay lắm, nói hay lắm. Chỉ hi vọng lúc luật sư Lục nhận tờ đơn của tôi, lúc đó có thể bớt một chút tiền thuê kiện.” Thẩm Lãng làm như không nghe thấy ý nhạo bán bên trong lời nói của anh.
Lục Trình Thiên bộp một tiếng cúp điện thoại.
Thẩm Lãng cũng không vì vậy mà để ý, ngược lại còn cười cười với người đối diện.
Vạn Đại Bằng hắc hắc cười hùa theo, không để lại dấu vết lau mồ hôi trên trán.
Hắn ta không biết Lục Trình Thiên có bối cảnh như thế nào, nhưng lúc trước khiến người bạn Lục Nhĩ của hắn ta vào tù, hắn ta biết rõ chuyện của Lục Nhĩ.
Người có thể đổ tội để khiến Lục Nhĩ vào tù, tuyệt đối không phải là một luật sư đơn giản thông thạo luật bình thường.
Huống chi nghe nói mấy người cấp dưới của anh ta giơ tay cũng có thể khiến người khác khó thở, cũng không thua bộ đội đặc chủng là bao.
Một người như vậy lại bị Thẩm Lãng khinh thường một trận, không thể nói kẻ thù quá yếu, chỉ có thể nói Thẩm Lãng là người nắm giữ nhà họ Thẩm trong nhiều năm, cũng có một lý do tuyệt đối.
“Chủ tịch Thẩm, ngài nói, ngày hẹn giao hàng hóa này của chúng ta…”
Lúc này Vạn Đại Bằng đối với sự ép giá mới vừa nãy của Thẩm Lãng cũng không có bất mãn gì.
Dù sao đi nữa, nếu không hợp tác với nhà họ Thẩm, hàng hóa của hắn ta không chỉ có thể lén lút buôn bán ở chợ đen, sợ rằng sẽ hấp dẫn sự chú ý của nhà họ Thẩm, đa số vẫn là chạy ra khỏi nước. Phí tổn tăng tới tăng lui cũng không nói, còn phải cẩn thận cảnh sát, bây giờ có thể hợp tác với nhà họ Thẩm, mặc dù bên ngoài có vẻ bị nhà họ Thẩm đè ép giá cả, nhưng quả thật chi phí trên thị trường giảm đi không ít, mà khi thị trường mở ra lại kiếm được nhiều tiền hơn trước kia.”
Vạn Đại Bằng lại không phải là người ngu, bây giờ chỉ có thể lấy thấp làm nhỏ, đợi đến nhà họ Thẩm từ bỏ tuyến cung cấp kia, đến lúc chỉ dùng nguồn cung cấp của bọn hắn, sau này muốn tăng giá mấy phần thì dễ như trở bàn tay.
Thẩm Lãng cười như một tên cáo già: “Chuyện giao hàng không cần phải gấp gáp, dành chút thời gian để kiểm hàng đi, về phần giao hàng…”
“Chủ tịch Vạn cảm thấy, cứ lấy ngày tôi mở phiên tòa kiện cáo, như thế nào?”
Lục Trình Thiên làm luật sư chính, thời gian giao hàng trùng thời gian mở phiên tòa, đúng là kế điệu hổ ly sơn!
Mồ hôi trên trán Vạn Đại Bằng càng nhiều hơn.
Sau khi Lục Trình Thiên cúp điện thoại, trong lòng càng thêm cảnh giác Thẩm Lãng hơn.
Kiều Chấn Ly liếc mắt nhìn anh: “Đuôi cáo của Thẩm Lãng này không có ý định giấu rồi, vậy mà vẫn khiêu khích với chúng ta?”
“Giấu không nổi nữa rồi, dứt khoát đưa ra ánh sáng. Kênh cung cấp hàng hóa của hắn ta đã bị chặt đứt, bây giờ hắn ta đang mạo hiểm mở một con đường mới ở phía Nam, nếu không thì là hợp tác với một số băng đảng lớn. Cho dù là thế nào, cũng không thể ẩn nấp dễ dàng như lúc trước.” Lục Trình Thiên mở miệng nói.
Kiều Chấn Ly sững sờ: “Vậy cũng không cần động trực tiếp đến họng súng chứ.”
Anh ta không tin chỉ dựa vào sự nhạy cảm của Thẩm Lãng mà không phát giát được cái gì, bạn họ đã quan sát nhà họ Thẩm rất lâu.
Lục Trình Thiên cười lạnh: “Không, không phải hắn ta đụng vào họng súng, hắn ta đang muốn đuổi cùng giết tận chúng ta.”
“Xùy, chỉ bằng hắn ta?” Kiều Chấn Ly khinh thường nói.
Sơn lâm mãnh thú, mưa bom bão đạn cũng không giữ được mạng của bọn họ, bây giờ chỉ có một tên Thẩm Lãng mà muốn đuổi cùng giết tận tổ chức sắt bén của bọn họ à?
Đúng là si tâm vọng tưởng.