CHƯƠNG 52: CẦU HÔN
Buổi tối, thành phố Cần An sầm uất lên đèn lại lộ ra một cảnh tượng khác hẳn.
Đan Diễn Vy mặc quần áo rộng rãi đi theo Hà Cảnh Quân đến trước một tòa nhà cao, cô có kích động muốn quay người rời đi.
Ngoại trừ Regency, đây là nhà hàng cấp năm sao đắt tới mức dọa người ở thành phố Cần An – Sea Island.
Một món ăn tráng miệng bình thường cũng có giá quy định tới bốn số 0. Một bữa cơm này chắc hẳn mất luôn một năm tiền lương của cô. Ồ không, chắc phải ba năm tiền lương ấy chứ!
Đừng hỏi vì sao cô biết giá thức ăn trong đó đắt đỏ. Khi cô làm việc, trong lúc vô tình đã nghe được nhân viên trong cửa hàng hâm mộ thảo luận, làm cho người không mấy trải đời như cô mới biết cái gì gọi là nghèo khó hạn chế sự tưởng tượng của mình.
Bởi vì cô không có cách nào tưởng tượng được vì sao một món rau trộn lại đắt như vậy.
“Cảnh Quân, không bằng chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm đi.” Cô thật sự không có cách nào gánh nổi giá tiền ở đây đâu. Hơn nữa cô xem như đã hiểu rõ, vì sao Cảnh Quân ăn mặc nghiêm chỉnh như thế.
Hà Cảnh Quân nhìn vẻ mặt đáng yêu của Đan Diễn Vy thì không nhịn được cười nói: “Vy Vy, anh đã đặt chỗ rồi. Không sao đâu, anh quen với ông chủ ở đây nên không cần em mời khách.”
Đan Diễn Vy cúi đầu nhìn chiếc áo ngắn tay kết hợp với chiếc quần thường mặc trên người mình, cuối cùng vẫn từ chối: “Cảnh Quân, chúng ta vẫn đổi một chỗ khác đi. Em ăn mặc thế nào mà vào trong, sẽ bị người ta đuổi ra ngoài mất.”
Nơi này là nhà hàng cao cấp như vậy, dù sao bộ quần áo này của cô là loại “quần áo không chỉnh tề”, bình thường cũng không thể được vào trong.
Hà Cảnh Quân nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn và mềm mại của cô, đi vào bên trong: “Không sao, hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi.”
Đúng vậy, đúng vậy, trong nhà hàng chỉ có hai người bọn họ thì không cần để ý tới ánh mắt của người khác. Nhưng trọng điểm không phải là điều này. Chỉ có hai người, vậy không phải là đã được bao hết à?!
Cách thức suy nghĩ của Đan Diễn Vy khác hẳn với người thường, căn bản không chú ý tới trọng điểm: “Cảnh Quân, bây giờ còn có thể hủy đặt chỗ được không? Bao hết quá tốn tiền, chúng ta chỉ chúc mừng ra viện thôi.”
Mà không phải muốn chúc mừng phá sản đâu. Cho dù Cảnh Quân trả tiền, cô cũng sẽ thấy lương tâm bất an.
Hà Cảnh Quân nhướng mày hỏi: “Em cứ yên tâm ăn một bữa cơm đi, anh vẫn mời được mà. Lẽ nào Vy Vy không tin vào năng lực kiếm tiền của anh sao?”
“Dĩ nhiên không phải vậy. Em chỉ cảm thấy…” Không cần thiết làm long trọng, khoa trương như thế, làm giống như có gì đó vậy.
“Anh đã đặt chỗ trong nhà hàng thì không thể nào hủy bỏ được. Em cũng không thể bảo anh bỏ tiền rồi còn lãng phí thức ăn chứ? Chúng ta đi thôi.” Hà Cảnh Quân giả vờ đáng thương nói.
Lần đầu Đan Diễn Vy phát hiện ra người đàn ông dịu dàng này làm nũng cũng có lực sát thương lớn như vậy. Còn nữa, Cảnh Quân cũng nói đã trả tiền lại không thể hủy bỏ được, nếu không đi thì chẳng phải là tội ác tày trời à.
Cho nên Đan Diễn Vy vẫn bị Hà Cảnh Quân thuyết phục.
Sea Island đắt không phải không có đạo lý. Đây là tòa nhà cao tầng nhất nằm ở vị trí trung tâm thành phố, xung quanh đều là kính trong suốt để ngắm cảnh. Nó có phạm vi tầm nhìn rộng, có thể nhìn thấy hết cảnh đêm vô cùng sầm uất của thành phố Cần An.
Trong nhà hàng yên tĩnh với ánh đèn mờ. Gần cửa sổ có đặt một cái bàn, trên có bày nến, hoa hồng và rượu vang.
Còn có hai người bồi bàn đứng ở bên cạnh, giúp đỡ chia thức ăn.
Phản xạ của Đan Diễn Vy có chậm thì cũng bắt đầu bất an. Cô đúng là mới từ bệnh viện đi ra, não cũng ngắn lại rồi. Cảnh Quân làm ra tình cảnh này thì tuyệt đối không đơn giản, nhìn thế này dường như có ý cầu hôn!!
Cô bị giả thuyết lớn mất trong đầu mình dọa cho giật mình. Không thể nào, sẽ không có chuyện đó đâu.
“Thưa anh chị, thức ăn của hai người đã được mang lên đủ rồi.” Bồi bàn cung kính nói xong rồi dẫn người rời đi, để lại không khí yên tĩnh cho hai người bọn họ.
Hà Cảnh Quân thấy Đan Diễn Vy mãi không động đũa thì quan tâm hỏi: “Vy Vy, sao em không ăn đi? Hay những món này không hợp với sở thích của em sao? ”
“Không, không có. Chỉ những món ăn này nhìn quá đẹp, em có phần không nỡ ăn.” Đan Diễn Vy cười gượng và trả lời. Nếu là ăn bữa cơm bình thường, cô nhất định sẽ rất vui vẻ màthưởng thức những món ăn ngon bình thường hiếm khi được ăn này.
Nhưng bây giờ trong lòng vừa nghĩ tới chuyện có thể sẽ xảy ra sau đó, cô liền không còn chút hứng thú gì nữa.
Hà Cảnh Quân im lặng một lát nói: “Vy Vy, có phải anh đã dọa cho em sợ rồi đúng không?”
Đan Diễn Vy gật mạnh đầu hai cái lại vội vàng lắc đầu: “Không có, chúng ta nhanh ăn đi. Em thấy trời này sợ là sắp mưa rồi đấy.”
Hà Cảnh Quân liếc nhìn bầu trời đêm lấp lánh đầy sao, lại nhìn Đan Diễn Vy có hơi vội vàng. Lẽ nào Vy Vy đã đoán ra được mục đích của anh ta rồi?
Nhìn thấy ánh mắt nóng lòng không chờ được của Hà Cảnh Quân, Đan Diễn Vy lập tức cầm lấy dao nĩa lên ăn, dáng vẻ như muốn nói em rất đói, chúng ta ăn cơm trước, đừng nói chuyện.
“Em ăn chậm một chút, không cần vội đâu. Cho dù trời có mưa, anh cũng sẽ đưa em về nhà an toàn.” Hơn nữa anh ta đã xem dự báo thời tiết, ba ngày này đều sẽ không mưa.
“Ừ ừ, Cảnh Quân, anh cũng nhanh ăn đi. Thức ăn ở đây rất ngon đấy.” Đan Diễn Vy cho rằng mình sẽ ăn không vào, ăn thế nào cũng như nhai sáp, ăn không biết mùi vị. Nhưng điều này đều không tồn tại.
Sea Island đã lựa chọn các nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất, do đầu bếp Michelin ba sao thực hiện, giá cao nhưng mùi vị thì tuyệt đối ngon.
Hà Cảnh Quân nhìn Đan Diễn Vy hình như thật sự đói thì lời vừa tới miệng cũng đành nuốt xuống. Thôi đi, anh ta cũng không cần phải nói ngay, chờ cô ăn xong lại nói cũng được.
Đan Diễn Vy âm thầm cảm thấy may mắn. Thật may là cô đã lừa gạt qua được cửa này. Chờ lát nữa ăn cơm xong, cô sẽ mượn cớ đau chân rồi xin phép rời đi cũng rất tốt.
Chờ có thể hóa giải được lần lúng túng này, tiếp đó tìm thời gian nói rõ ràng. Đan Diễn Vy đã suy nghĩ tất cả rất hoàn hảo.
Nhưng cô quên mất Hà Cảnh Quân đã có chuẩn bị trước khi đến.
Mấy người đàn ông mặc quần áo Tây Ban Nha, cổ kẹp đàn vi-ô-lông, vừa kéo vừa chậm rãi đi tới.
Đan Diễn Vy cảm giác đầu mình đã lớn như đầu trâu rồi.
Lúc này Hà Cảnh Quân cũng từ trên ghế đi ra, tới trước mặt Đan Diễn Vy và rút một cái hộp nhỏ từ trong túi quần tây, quỳ một gối trước cô.
Anh ta trịnh trọng lại nghiêm túc nói với cô: “Vy Vy, em hãy lấy anh đi.”
Quả nhiên là cầu hôn! Đan Diễn Vy có kích động muốn nhảy qua cửa sổ. Đương nhiên nếu như nhảy từ tầng 66 xuống mà không chết, cô cũng sẽ đi thử đấy.
“Cảnh… Cảnh Quân, anh làm gì vậy? Anh nhanh đứng lên đi. Có gì chúng ta trở về rồi hãy nói, được không?” Đan Diễn Vy cũng sắp nói lắp rồi.
“Vy Vy, anh biết thời gian chúng ta ở bên nhau quá ngắn, nhưng từ thời đại học anh đã bắt đầu yêu em rồi.” Vẻ mặt Hà Cảnh Quân vẫn rất nghiêm túc, nói tiếp: “Anh biết thế này quá đường đột nhưng anh đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Anh hi vọng đời này có thể bảo vệ em không phải chịu bất cứ tổn thương nào, anh hy vọng mình có thể trở thành chỗ dựa cho em, trở thành cảng tránh gió cho em. Anh hi vọng có được vinh dự chống đỡ cả một khoảng trời vì em.”
“Vy Vy, anh yêu em, hi vọng em có thể tiếp nhận lời cầu hôn của anh.”
Lần này Hà Cảnh Quân tỏ tình rất nghiêm túc lại xúc động, Đan Diễn Vy không phải không cảm động, nhưng cô cũng chỉ cảm động mà không có cách nào lừa gạt mình, càng không có cách nào lừa gạt Cảnh Quân.
Cô thật ra vẫn không có cách nào quên được Lục Trình Thiên.
Chỉ là cô không biết làm sao từ chối Cảnh Quân mà không khiến anh ta bị tổn thương.
Vào lúc Đan Diễn Vy đang sốt ruột sắp vò đầu bứt tai, có tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên đã cứu cô.
Đan Diễn Vy chưa bao giờ cảm giác tiếng chuông điện thoại lại êm tai giống như tiếng trời vậy. Cô hơi áy náy nói: “Cảnh Quân, thật ngại quá, em có chuyện rất quan trọng phải đi xử lý. Ngày mai em sẽ gọi điện thoại lại cho anh.”
Nói xong, Đan Diễn Vy rời đi giống như một làn gió. Nếu bác sĩ nhìn thấy được thì chắc chắn sẽ không tin nổi đó là một người bệnh trước đó không lâu còn bị thương tật mà lúc này đã đi như bay.