Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ba à, người đối xử với con gái thật tốt.”

“Thư, con gái của mẹ, con chịu khổ rồi. Sau này có mẹ ở đây chắc chắn mẹ sẽ không để cho kẻ khác bắt nạt con nữa đâu.” Lê Tuyết Cầm biết được thì ra Vũ Thư đã chịu nhiều cực khổ như vậy, bà ta không ngừng lau nước mắt.

“Mẹ, con đã không sao rồi, chỉ cần người một nhà chúng ta ở bên nhau là tốt rồi.” Vũ Thư làm bộ rất bình tĩnh nói.

“Con, cái đứa này từ nhỏ đã biết lo lắng, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với ba mẹ, con mau nói cho ba mẹ biết, hôm nay ai đã bắt nạt con vậy?” Bây giờ Lê Tuyết Cầm nhìn thế nào cũng thấy đau lòng cho Vũ Thư.

“Không, không có gì đâu mẹ.”

Lê Tuyết Cầm nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Vũ Thư, cho rằng là cô ta không muốn khiến cho bọn họ lo lắng, bà càng không muốn cho cô ta tủi thân.

“Thư con đừng sợ, có mẹ ở đây, không ai có thể vô duyên vô cớ bắt nạt con được. Mau nói cho mẹ biết rốt cuộc là ai đã đối xử với con như vậy?”

“Không có đâu, có thể hôm nay tâm trạng của Vy Vy không tốt, thật sự chuyện trà sữa chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”

Vũ Thư rất thông minh, cũng rất rõ ràng. Nếu như cô ta nói thẳng là Tư Tư hắt trà sữa lên người cô ta, đương nhiên ba mẹ cô sẽ tức giận, nhưng cũng dám làm gì với nhà họ Vũ, càng không thể tổn thương đến hòa khí hai bên.

Cho nên cô ta liền cố ý lập lờ nước đôi, cũng không trực tiếp chỉ đích danh Đan Diễn Vy, chỉ để cho mẹ cô tự đi tìm hiểu.

“Vy Vy? Có phải là cô gái rất tốt với con, luôn nói đấy gì nghe đấy không? Tại sao cô ta lại đối xử với con như vậy?” Lê Tuyết Cầm vẫn hơi có ấn tượng với Đan Diễn Vy, cô gái nhìn rất điềm đạm, ngoan ngoãn tại sao lại làm ra chuyện như vậy?

Vũ Thư cắn ngón trỏ, mang theo giọng nói ngấm ngầm chịu đựng: “Con cũng không biết, hình như, hình như là từ sau khi Vy Vy đến Văn phòng Luật của Thiên làm việc, cô ấy như đã biến thành người khác.”

Lê Tuyết Cầm là người từng trải, sao mà không nghe rõ ý của con gái chứ? Bà ta đau lòng vỗ mu bàn tay của cô? Bà ta nói: “Thư à, con quá hiền lành nên mới bị người phụ nữ vớ vẩn kia bắt nạt, con nhớ kỹ con là con gái của nhà họ Vũ.”

“Chứ không phải người như những phụ nữ kia có thể so sánh được, thứ bạn bè có ý đồ xấu kia vẫn nên bỏ đi thôi.”

“Mẹ, chắc chắn Vy Vy không phải là loại người như vậy.” Bề ngoài Vũ Thư còn làm bộ tốt bụng nói thay cho Đan Diễn Vy.

“Thư, con quá đơn thuần, loại phụ nữ này vừa nhìn đã biết tâm tư không tốt, con yên tâm mẹ biết phải làm sao rồi.”

Vũ Thư nghe thấy mẹ mình hình như đã quyết định chuyện gì đó rồi, cô ta xoay mặt đi chỗ khác lộ ra nụ cười hài lòng.

Đan Diễn Vy cô dám giành đàn ông với tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết.

“Thư, mẹ dẫn con đi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác. Hôm nay con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, tối mai con hãy cùng mẹ chuẩn bị bữa tối một chút.” Lê Tuyết Cầm đỡ Vũ Thư từ mặt đất đứng lên.

“Mẹ à, một mình con làm được rồi, hơn nữa cũng không chắc ngày mai Thiên sẽ đến mà.” Nhắc tới Lục Trình Thiên trên mặt Vũ Thư hiện vẻ thẹn thùng.

“Thư nhà chúng ta cũng biết thẹn thùng cơ à, được rồi con mau đi thay đồ đi.” Vừa lúc Lê Tuyết Cầm còn có việc còn chưa nói xong với Vũ Thiên Dương.

Vũ Thư quay về phía Vũ Thiên Dương nói: “Ba, con lên lầu trước đây.”

Vũ Thiên Dương gật đầu nói: “Ừ, nhớ nghe lời của mẹ con, hôm nay cố gắng ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.”

“Dạ, con biết rồi, ba.” Vũ Thư đã đạt được mục đích của mình, cô ta vui vẻ rời đi.

“Cá nhỏ, không ngờ cô lại gọi điện cho tôi.”

Đường Kỳ Dũng không ngờ cô gái nhỏ vẫn luôn sợ hãi trốn tránh anh đột nhiên lại gọi điện cho anh, giọng điệu vô thức có chút vui vẻ.

“Đừng phí lời với tôi, tên khốn Lục Trình Thiên đó hiện đang ở đâu.” Tư Tư gọi cho Đường Kỳ Dũng cuộc gọi này cũng là vì tìm Lục Trình Thiên.

Cô nghĩ nếu như Đường Kỳ Dũng là bạn bè Lục Trình Thiên thì chắc chắn sẽ biết hành tung của anh ta.

Đường Kỳ Dũng quả thật có biết, thế nhưng…

Anh nhìn lên người đàn ông đang bình tĩnh ngồi đối diện mình, nồng đậm ý cười nói với cô gái đang tức giận ngút trời ở đầu dây bên kia: “Cá nhỏ tôi có thể mạo muội hỏi một chút, anh ta đã đắc tội cô chỗ nào rồi không?”

“Không thể.” Tư Tư trực tiếp từ chối, dừng một chút, ngữ khí càng thêm phần nguy hiểm: “Lục Trình Thiên bây giờ đang ở bên cạnh anh.”

“Cá nhỏ của tôi thông minh quá.” Đường Kỳ Dũng không có chút cảm giác áy náy vì đã bán đứng anh em một chút nào cả, thậm chí còn có một loại ý nghĩ muốn xem kịch hay.

Tục ngữ nói huynh đệ như thủ túc phụ nữ như áo quần, ai dám mặc áo quần của ta ta liền chặt thủ túc của hắn, cho nên phụ nữ của mình vẫn quan trọng hơn.

Anh nghĩ Thiên cũng sẽ nghĩ như vậy.

“Mau nói cho tôi biết các anh đang ở đâu.” Tư Tư có chút không khống chế được lửa giận.

Đường Kỳ Dũng nhún nhún vai nói ra vị trí của bản thân mình.

Âm thanh ở đầu bên kia cũng theo đó mà gấp gáp hơn, xem ra là thật sự gấp gáp rồi.

Ánh mắt thú vị đó của Đường Kỳ Dũng không phải Lục Trình Thiên không nhìn thấy, chỉ là cũng không đặt nó trong lòng, tiếp tục nhìn tài liệu trong tay, nhàn nhạt mở miệng nói: “Nói xong rồi sao, nói xong rồi thì tiếp tục bàn chuyện chính.”

Hai cánh tay của Đường Kỳ Dũng lười biếng gác lên hai bên thành ghế sofa, biểu cảm lười biếng như không hề gấp gáp thảo luận chuyện chính, mà còn hỏi một câu rất sâu sa: “Thiên, lẽ nào cậu không tò mò tôi đã nói gì với cô ta sao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK