Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 373: DU DU PHÁT SỐT

Toàn thân Đan Diễn Vy căng cứng ngồi ở bệnh viện, Hà Cảnh Quân có trấn an như thế nào cũng không thể khiến cô thả lỏng được một chút.

“Vy Vy, em nghỉ ngơi chút đi, bây giờ em cứ như vậy, nếu Du Du trở về nhìn thấy được thì thằng bé chắc chắn rất đau lòng.” Sắc mặt Hà Cảnh Quân đầy vẻ đau lòng nhìn cô, nhịn không được ôm cô vào trong ngực.

Trong lòng của anh ta đang điên cuồng ghen tị.

Dáng vẻ cô lo lắng cho Lục Trình Thiên và Du Du, phảng phất như ba người bọn họ là một gia đình khắng khít, anh ta giống như chỉ là người ngoài, bị đặt ở bên ngoài, loại cảm giác này thật sự rất tệ!

Đan Diễn Vy hơi lắc lắc đầu, tầm mắt cúi xuống, tóc che kín đôi mắt làm cho không thấy rõ lắm sắc mặt của cô.

Hà Cảnh Quân thở dài một hơi, mặc dù trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, lúc này toàn bộ cũng hóa thành yêu thương với cô.

Ngoại ô.

Đám người Lục Nhĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc tiếng xe truyền đến từ trong màn đêm yên tĩnh, đám người này hưng phấn liếc nhau một cái, cảm thấy thật kích thích.

Trên mặt Lục Nhĩ lướt qua một nụ cười lạnh lẽo độc ác, gật đầu ra hiệu cho tên tóc vàng ôm Du Du ra.

Lục Trình Thiên, cuối cùng cũng đến rồi!

Xe tiến vào tầm mắt, Lục Trình Thiên bước xuống xe, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như chim ưng đảo một vòng quanh bọn hắn, cuối cùng dừng lại trên người Lục Nhĩ.

“Du Du đâu?” Giọng nói của anh không có chút dao động nào, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh như cũ.

Giống như đến đây không phải để cứu con của mình, mà chỉ là đến đây nghĩ cách để cứu một người đồng nghiệp.

Lục Nhĩ cười lạnh: “Lục Trình Thiên, đương nhiên tao sẽ để mày nhìn thấy con trai của mày, nhưng trước đó cũng phải cho tao nhận một chút quyền lợi chứ.”

Giọng cười lạnh lẽo cùng vết sẹo trên mặt giống như con rết, âm thanh gió thổi ào ào xung quanh, y như một tên quỷ.

Mày kiếm Lục Trình Thiên nhíu lại: “Mày muốn như thế nào?”

“Lục Trình Thiên, cái này là do mày ban tặng, gương mặt này của tao cũng coi như là bỏ rồi. Yêu cầu của tao cũng không nhiều, trước hết cho tao quất một roi mà thôi, con của mày đương nhiên sẽ trả cho mày.”

Không biết hắn ta mò từ đâu ra một cây roi nhỏ, Lục Nhĩ cầm trong tay nắn nắn, kích động nhìn về phía Lục Trình Thiên.

Trong lòng đã phác họa trên gương mặt Lục Trình Thiên có một vết sẹo đầy máu me, che kín hết cả mặt sẽ đẹp như thế nào.

Lục Trình Thiên lạnh lùng nở nụ cười: “Vậy cũng phải xem mày có bản lĩnh đó không.”

“Xem ra luật sư Lục không cần con trai của mình nữa?” Sắc mặt Lục Nhĩ hơi đổi, diễn biến không giống như trong dự đoán của hắn ta, khiến cho hắn ta có chút hoảng.

Không thể nào, không phải Lục Trình Thiên rất thương yêu con của mình sao?

Lục Trình Thiên kiêu ngạo liếc nhìn hắn ta một cái, đôi mắt sắc bén mang theo sự khinh thường: “Lục Trình Thiên tao đây muốn một đứa con trai cũng không dễ dàng à? Lục Nhĩ, có phải mày đã hiểu lầm gì đó rồi không? Huống gì bây giờ cũng không thấy người, mày chỉ nói mà không làm, ai biết bây giờ thằng bé sống hay chết?”

“A, tao thấy mày chắc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, sắp chết đến nơi rồi còn ở đây khoe mồm mép luật sư của mày, tao ngược lại muốn xem xem nếu như thằng ranh kia chết trước mặt mày, mày có còn mạnh miệng như vậy nữa không.”

Lục Nhĩ dường như nghĩ ý kiến này của hắn ta rất hay, hắn ta cắn môi hào hứng.

Hắn ta tìm kiếm xung quanh một chút, bây giờ mới phát hiện tên tóc vàng đi ôm Du Du một hồi lâu, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy quay lại.

Trong lòng hắn ta khẽ giật mình, dường như cảm nhận được một điều xấu.

Ra lệnh cho một tên đứng kế bên: “Mày đi kêu thằng tóc vàng nhanh lên, ôm thằng ranh con kia tới đây, nhanh lên một chút.”

Tên kia nhanh chóng nhận lệnh chạy đi.

Lục Trình Thiên cẩn thận quan sát bốn phía, xung quanh nhà kho đều là mấy rừng cây rậm rạp, gió tối nay lại lớn, mang theo âm thanh xào xạc.

“Anh Nhĩ, không xong rồi!” Tên mới vừa chạy đi hốt hoảng chạy đến, thì thầm một câu vào tay Lục Nhĩ.

Chân Lục Nhĩ mềm nhũn, trong lòng lập tức hoảng loạn.

Ánh mắt Lục Trình Thiên sắt bén, anh lạnh lùng hét lên một tiếng: “Ra tay!”

Chỉ trong một tiếng gió vang lên, mấy bóng đen trên cành cây lộ ra dưới ánh trăng, không biết những người uyển chuyển này xuất hiện ở chỗ nào, bọn họ nhảy ra khỏi bóng tối.

“Lục Trình Thiên, mày là một tên hèn hạ!” Lục Nhĩ kêu to.

Lục Trình Thiên hừ lạnh một tiếng, bước chân lách mình hướng về phía Lục Nhĩ.

Anh muốn giày vò kẻ đã đem con trai của mình ra để uy hiếp anh cho đến chết!

Kiều Chấn Ly chạy đến từ dưới gầm xe, cả mặt hưng phấn gia nhập vào cuộc chiến.

Người của Lục Nhĩ đều là một đám ô hợp, bình thường cũng chỉ là mấy tên du côn trong băng đảng, căn bản không có võ công gì. Nhưng đám người mà Thẩm Lãng để lại cũng không phải là hạng người hời hợt, dù hôm nay Lục Trình Thiên đã điều mấy người tới, nhưng số lượng cũng không thể chiếm ưu thế, cuối cùng cũng bị cản trở đôi chút.

Lục Trình Thiên cũng mặc kệ mấy cái khác, đi thẳng một đường đến phía Lục Nhĩ.

Lục Nhĩ không được xem là đối thủ của anh, lúc này trên trán của hắn ta đã lấm tấm mồ hôi, làm thế nào cũng không nghĩ được Lục Trình Thiên không có động tĩnh gì mà bố trí nhiều người như vậy.

Mà thân thủ của người nào cũng tốt.

Có điều vẫn còn may, hắn ta vẫn còn một đường lui cuối cùng.

Khóe mắt hắn ta nheo lại nhìn hướng ra đằng sau nhà kho, hắn ta tiến lại gần mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Ở phía sau có một con đường nhỏ hẹp, một trăm mét phía trước đều là những rừng cây xanh rậm rạp, đủ tươi tốt để che đậy thân ảnh của một người trong bóng đêm.

Hôm nay hắn đã chủ quan, thủ hạ của hắn vậy mà lại là một tên phản đồ, chờ sau này nhất định sẽ để cho Lục Trình Thiên đẹp mặt!

Trong lòng âm thầm thề, mắt thấy hắn ta vừa muốn bước vào con đường nhỏ, Lục Nhĩ bỗng nhiên móc ra một cây súng đen ngòm từ trong ngực.

“Đùng” một tiếng, Lục Trình Thiên lách mình một cái né tránh nòng súng, lại để cho Lục Nhĩ nhanh chân chạy xa.

Lục Trình Thiên híp mắt, gương mặt tối tăm xuất hiện một tia khát máu, đưa tay “đùng” một cái, người đang hoảng hốt chạy trốn ở phía trước ngã ầm xuống.

Hừ, ai mà không có súng!

Kiều Chấn Ly huýt sáo một tiếng rõ to: “Bắn hay lắm!”

Cái này cũng có thể thấy rõ ràng, chuẩn xác bắn trúng đầu gối của hắn ta.

Lục Trình Thiên khinh thường nhìn hắn ta một cái: “Dẫn đi!”

“Không giết à?” Kiều Chấn Ly nhíu mày.

Lục Trình Thiên dẫn đầu cũng không quay lại: “Tôi phải khiến cho hắn ta muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!”

Muốn sống không được, muốn chết không xong?

Sắc mặt Kiều Chấn Ly bỗng nhiên thay đổi, hình như nghĩ tới cái gì đó.

Xem ra lần này thật sự đã chọc tới lão đại rồi.

Lúc Kiều Chấn Ly dẫn Lục Nhĩ đi, những người khác cũng sắp kết thúc rồi, bao gồm người của Thẩm Lãng cũng bị bắt toàn bộ.

Tên tóc vàng ôm Du Du đi ra từ một chỗ ẩn nấp, sắc mặt lo lắng: “Lão đại, cậu chủ nhỏ hơi phát sốt, tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện thôi.”

Ở đây hơi lạnh, lại đêm hôm khuya khoắt, Du Du vẫn đang ở giai đoạn nằm viện để quan sát, thêm vào việc cả ngày nay cứ lo lắng về chiếc khăn tay, còn mắc bệnh, lúc này lại phát sốt nhè nhẹ.

Lục Trình Thiên đau lòng muốn đưa tay ôm bé.

Lục Nhĩ đang bị Kiều Chấn Ly bắt lấy hai tay, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tên tóc vàng và Lục Trình Thiên, khi ánh mắt lướt đến đứa nhỏ, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo.

“Cẩn thận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK