Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 235: KHÔNG MẶC QUẦN ÁO, KHÔNG XẤU HỔ?

Giờ phút này Đan Diễn Vy còn chưa xuất viện, lúc này đang thu dọn đồ đạc cho Du Du, Vu Tư Tư không có chuyện gì làm cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, cô ấy đang nhàm chán xem tivi, đột nhiên các đài thống nhất đều phát đi một tin tức.

Nhìn kỹ tiêu đề trên màn hình một chút, một đôi mắt phượng không quá lớn sửng sốt suýt chút đã trợn tròn: “Vy Vy, cậu xem, cậu mau nhìn TV đi.”

Má ơi thứ đồ chơi không biết xấu hổ không biết thẹn trên TV kia, không phải chính là Trương Chính Quang sao?

Đan Diễn Vy không rõ nhìn theo ánh mắt Vu Tư Tư, cũng phát hiện Trương Chính Quang đang bị áp giải lên xe, ánh mắt hơi ngơ ngác: “Đây là có chuyện gì.”

“Cậu đừng thu dọn nữa, mau tới đây xem đi.” Vu Tư Tư vội vàng gọi Đan Diễn Vy tới.

“Mẹ, vì sao chú kia lại không mặc quần áo, không xấu hổ sao?” Du Du cũng ở phòng bệnh tất nhiên cũng nhìn thấy một màn này.

Đan Diễn Vy có chút xấu hổ không biết trả lời như thế nào.

Vu Tư Tư trực tiếp nhận lấy: “Bảo bối, người này là người xấu, không cần mặt mũi chúng ta không nên nhìn, sẽ bị đau mắt đó.”

Hết cách rồi, người ta ‘Sốc’ .

“À…” Du Du giống như không phải thật sự hiểu gật đầu, không phải thầy giáo nói nam nữ thụ thụ bất thân, không thể tùy tiện để khác phái nhìn thấy bộ phận xấu hổ của mình sao, bé gái thấy được không phải nên nhắm mắt sao?

Nhưng sao con mắt của dì lại nhìn chằm chằm nghiêm túc như vậy.

Vu Tư Tư tăng lớn âm thanh trên TV, giọng nói của phóng viên cũng truyền ra rõ ràng theo: “Trải qua chứng thực, đây là bê bối lớn nhất thế kỷ trong lịch sử từ trước tới nay của thành phố Cẩm An, người bị tình nghi là Trương Chính Quang không chỉ là Tổng giám đốc một công ty xây dựng mà còn là con trai độc nhất của Trương Chính Xuân, bề ngoài thân phận hiển hách, ngày thường cũng thường xuyên gây chuyện và hay quấy rối phụ nữ.”

“Tối hôm qua anh ta dẫn theo một đám bạn vui đùa ở Bất Dạ Thành, lợi dụng quan hệ của bản thân hạ thuốc một cô gái trẻ, hiện tai cô gái đã bị đưa tới bệnh viện kiểm tra, nghe nói cô gái này có thân phận là con gái duy nhất của Cục trưởng nào đó.”

“Tình hình cụ thể còn chờ điều tra thêm, chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục thông báo trong bản tin tiếp theo.”

Vu Tư Tư nghe xong, không nhịn được tặc lưỡi: “Mẹ của tôi ơi, nhìn thấy Trương Chính Quang hèn nhát thật đúng là đã đi quá giới hạn, con gái của cục trưởng mà cũng dám làm loạn, thật sự là không biết sống chết, còn không bằng lúc trước để Lục Trình Thiên đưa anh ta vào tù đi, sẽ không xảy ra chuyện lớn như vậy.”

Cô ấy nói xong, dường như cảm thấy có chỗ nào không đúng, lầm bầm lầu bầu lại bổ sung một câu: “Mẹ nó, tớ thật hoài nghi đây là cạm bẫy của Lục Trình Thiên.”

Bằng tính cách kia của Lục Trình Thiên, cô ấy đã nói sẽ không dễ dàng thả Trương Chính Quang như vậy mà, không phải anh ta vừa không có việc gì mấy ngày đã lại bị người ta đưa đi, mà lần này là chuyện mà bất kể là ai cũng không gỡ được.

Một chiêu này đúng là đủ tuyệt vời đủ hung ác, Trương Chính Quang tuyệt đối không có khả năng xoay người.

Trong lòng Đan Diễn Vy khẽ run, là Lục Trình Thiên sao? Sau đó lại cảm thấy ý nghĩ này của mình có chút buồn cười, anh có thể vì Vũ Thư mà buông tha cho Trương Chính Quang, sao giờ lại nỡ để cô ta thương tâm.

Bản thân Trương Chính Quang đúng là một tên rác rưởi, có kết quả như vậy chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Vu Tư Tư nhìn Đan Diễn Vy cả buổi cũng không nói chuyện, vẫn tự mình đắp chăn, thu thập quần áo như cũ, có chút ngoài ý muốn hỏi: “Vy Vy, cậu không có gì muốn nói sao?”

“Nói cái gì.” Đan Diễn Vy bình thản trả lời, đem chăn mền bằng phẳng mới xếp xong đặt ở đầu giường.

Vu Tư Tư nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, cô muốn Vy Vy nói cái gì bây giờ? Cảm động Lục Trình Thiên làm tất cả mọi chuyện? Hay là muốn Vy Vy cho Lục Trình Thiên một cơ hội, chuyện này có phải là Lục Trình Thiên làm hay không còn cần phải tìm hiểu thêm, chỉ riêng mấy việc Lục Trình Thiên đã làm cũng rất khó nói rồi.

Cô ấy liền không có có ý tốt thay tên đàn ông phụ bạc Lục Trình Thiên kia nói chuyện.

Chỉ có thể giả bộ ngớ ngẩn nói: “Đúng vậy, tên cặn bã này bị giam cũng là chuyện sớm hay muộn, việc làm này là trừ hại cho người khác, tất cả đều vui vẻ, nếu không đêm nay chúng ta đi chúc mừng một chút?”

“Không được, Du Du phải đi ngủ đúng giờ.” Bây giờ cô phải chăm sóc Du Du thật tốt, nhất định phải chăm sóc bé ăn cơm đi ngủ đúng giờ.

Du Du đáng thương nhìn thoáng qua Vu Tư Tư, bé cũng rất muốn đi ra ngoài chơi.

Vu Tư Tư tiếp thu ánh mắt to ngập nước mắt của bé, lập tức mở miệng nói: “Vy Vy, không phải rất lâu rồi cậu không đưa Du Du ra ngoài sao, mà lại có tớ đi cùng nữa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cũng không phải làm vận động mạnh gì, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm cự tuyệt thằng bé đáng yêu như vậy.”

Nói xong liền đẩy bé đang nước mắt vòng quanh lên trước mặt Đan Diễn Vy.

Đan Diễn Vy có chút buồn cười nhìn Du Du và cô ấy giả bộ đáng thương, thực sự không đành lòng nhìn thằng bé thất vọng nhưng cũng lại lo lắng tình trạng cơ thể của bé, đành phải thỏa hiệp nói: “Ra ngoài cũng được, nhưng không thể về quá muộn.”

Du Du vô cùng đáng thương một giây sau lập tức trở nên mặt mày hớn hở, giọng nói non nớt cao hứng nói: “Mẹ muôn năm, mẹ tốt nhất, Du Du yêu mẹ nhất.”

Vu Tư Tư nhẹ nhàng bóp khuôn mặt nhỏ của bé một chút, giả vờ ghen ghét nói: “Cháu cái tên chuyên vuốt mông ngựa thành tinh này, dì không tốt à.”

“Dì cũng rất tốt.” Du Du vội vàng trấn an Vu Tư Tư một chút, đôi mắt to vụt sáng so với sao trên bầu trời đêm còn óng ánh hơn.

Vu Tư Tư cảm thấy trái tim già cỗi của mình đều sắp bị hòa tan, Emma, quả thực là một viên bạo kích mà.

“Cục cưng, dì chờ cháu lớn lên cưới dì được không?”

Bây giờ không phải đang lưu hành con dâu nuôi từ bé sao, cô ấy có thể ném tên khốn kia đi, chờ Du Du lớn lên, vì một đứa bé đáng yêu như thế, cô ấy nguyện ý mặt dạn mày dày chờ.

Đan Diễn Vy nghe lời nói hùng hồn của bạn tốt hoa si, suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, cũng bị ho sặc sụa: “Khụ khụ khụ, cậu còn có chút mặt mũi nào không? !”

Dù thế nào Du Du vẫn còn là một đứa trẻ chưa đến bốn tuổi, không thương hoa tiếc ngọc cũng không nên phá vỡ như thế chứ.

Vu Tư Tư hừ một tiếng, không để ý đến lời nói đùa của bạn tốt nữa, chớp mắt phượng câu người, mong đợi nhìn Du Du mặt bánh bao suất khí lại đáng yêu.

Nói thế nào cô ấy cũng được coi là một cái đại mỹ nhân, làm mọi việc đều thuận lợi, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay liền có một đám ngốc nhào lên đó.

Chân dài với nhỏ thịt tươi, đó mới là sự phối hợp tuyệt vời.

Du Du nhướng mày lên, bộ dáng chăm chú suy tư, lại một lần nữa khiến Vu Tư Tư muốn che ngực thở dài, dáng vẻ chăm chú của tiểu bảo bối cũng rất hấp dẫn đấy.

“Dì ơi, mặc dù chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng cháu cảm thấy vẫn nên phải thận trọng một chút, cháu nghĩ chúng ta vẫn không quá phù hợp.”

“… .” Một tiểu thiên sứ vô cùng đáng yêu, thận trọng nói lời từ chối, rất sợ tổn thương trái tim cô.

Mặc dù Du Du chỉ chưa đến bốn tuổi, cô ấy lại có một loại cảm giác được người ta đối xử dịu dàng, trái tim thiếu nữ trong nháy mắt đặp mạnh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Du Du ơi, nếu dì trẻ lại mười tuổi, nhất định sẽ đợi cháu.”

Đơn giản nhưng rất ấm lòng, so với điều hoà không khí tốt hơn không phải một hai cấp bậc, đơn giản là hơn n con phố.

“Được rồi, cậu cũng đừng đùa bé nữa.” Đan Diễn Vy vui mừng nhìn thoáng qua Du Du, tướng mạo Du Du rất giống Lục Trình Thiên nhưng may mắn là Du Du cũng không lạnh lùng giống như anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK