CHƯƠNG 399: KHẨU VỊ NẶNG GHÊ
Có điều Lân Hoàng nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu.
Bởi vì mẹ Lục đã nghe nhắc đến Lân Hoàng từ lâu, bà biết Lân Hoàng là trợ lý của Lục Trình Thiên, mà bà lại muốn hỏi thăm tình hình con trai mình nên nói chuyện với anh ta cũng ôn hòa hơn nhiều.
“Thật ra người lớn trong nhà cũng biết Thiên rất bận rộn, bởi vậy nếu không có việc gì cũng không ai muốn sang làm phiền nó, nhưng lần này lớn chuyện rồi, cháu nội ra đời mà đến giờ người làm ông nội bà nội như hai bác mới biết, cậu nói xem có phải nó sai hay không.” Mẹ Lục nửa thật nửa giả trách móc Lục Trình Thiên, trong giọng nói của bà lại mang ý nhận đứa cháu trai chưa từng gặp mặt này.
Lân Hoàng không hề nghi ngờ, ít có người phụ nữ quyền quý nào mà lịch sự ôn hòa, bình dị dễ gần chứ không vênh váo kiêu căng như mẹ Lục.
Thế là anh ta bèn đáp: “Thưa bác Lục, thật ra chuyện này cũng không trách sếp được, việc này là chuyện ngoài ý muốn cả thôi, sếp cũng mới biết Du Du là con trai mình chưa được bao lâu, một mình Vy Vy nuôi con nhọc nhằn lắm.”
“Ồ? Thế cô ấy không biết đứa trẻ này là con của Thiên à? Sao lại có thể để cháu trai của bác chịu khổ, không phải nhà họ Lục không nuôi nổi một đứa trẻ.” Mẹ Lục vờ ra vẻ không vui.
Lân Hoàng sững sờ, vốn dĩ anh ta chỉ muốn nói chuyện phiếm đôi ba câu, lần này mới sực nhận ra mẹ Lục muốn bẫy mình tiết lộ nội tình cho bà ấy nghe.
Anh ta vốn làm việc trong văn phòng luật sư, nên cũng nhìn ra được điều ấy.
Lân Hoàng chỉ sợ ấn tượng đầu tiên của mẹ Lục về Vy Vy không tốt nên vội vã nói: “Không phải thế đâu ạ, Vy Vy là một người rất lương thiện, lúc ấy sếp đã có bạn gái rồi, ngày nào sếp với cô Cảnh quấn nhau như sam trước mặt mọi người, Vy Vy chỉ đành giấu kín chuyện đứa con, nếu không phải Du Du bị bệnh thì chắc cô ấy sẽ giấu giếm sếp cả đời này.”
Mẹ Lục ngẩn người, không ngờ mọi chuyện là như vậy.
Nếu nói thế, Thiên vẫn là thằng đàn ông cặn bã từ đầu đến cuối à?
Lên giường với con gái nhà người ta rồi lại không chịu trách nhiệm, có đứa con trai cũng không biết còn đi quen bạn gái, bây giờ có con trai rồi lại công khai dắt cả mẹ lẫn con vào biệt thự ở?
Một chân đạp hai thuyền cũng không cần lồ lộ như vậy chứ!
Có lúc phụ nữ làm việc theo cảm tính, nhưng có lúc phụ nữ rất dễ dàng hiểu tâm sự của cánh phụ nữ, rõ ràng mẹ Lục là một người có đầy đủ lý trí, bà đã nhìn thấu được điểm này của con trai.
Dường như cách làm của Lục Trình Thiên hơi cặn bã, cho dù với người phụ nữ nào cũng vậy.
Lân Hoàng thấy mẹ Lục im lặng chỉ nghĩ bà ấy không tin, anh ta bèn nói tiếp: “Bác Lục, thật ra Vy Vy tốt bụng lắm ạ, bác gặp rồi sẽ biết ngay thôi, theo cháu thấy, sếp vẫn luôn có tình cảm với Vy Vy, vì cô Cảnh nên mới…”
“Ồ, bác còn sợ nó cô đơn cả đời đấy chứ, không ngờ vận đào hoa của nó nở rộ thật.” Mẹ Lục thở dài.
Lân Hoàng nén câu cuối lại trong lòng, không nói ra thành lời.
Có thể cô Cảnh là hung thủ hãm hại Du Du.
Trong trang viên, Đan Vy Vy mơ màng tỉnh giấc, dường như cô nghe có tiếng gọi điện thoại vang lên bên tai, giọng nói lành lạnh và dịu dàng quen thuộc của người đàn ông ấy làm ý thức duy nhất còn sót lại trong đầu óc mơ hồ của cô nhận ra người ở đầu dây bên kia là ai.
Không bao lâu sau nghe có tiếng lạch cạch vang lên, anh ta đóng cửa ra ngoài.
Đan Vy Vy vùng vẫy, quả thật cô rất mệt mỏi, chẳng mấy chốc lại nặng nề thiếp đi tiếp.
Đợi đến lúc tỉnh dậy một lần nữa đã sắp đến chín giờ.
Cô tùy tiện thay đại bộ đồ ra ngoài, rồi nhìn thấy Du Du ngồi trên ghế ăn cơm
“Mẹ ơi, sao giờ này mẹ mới dậy?” Du Du ngạc nhiên nhìn Đan Vy Vy.
Đan Vy Vy cứ ngỡ cậu bé chê mình dậy trễ, cô bèn oán hận lườm Lục Trình Thiên, mắt mắt sắc lẻm như dao.
Lục Trình Thiên nhàn nã phết bơ đậu phộng lên miếng bánh mì, vẻ mặt ung dung tựa như không nhận thấy.
Bụng cô kêu rột rột, tối qua tiêu hao nhiều sức lực quá nên bây giờ cô chẳng còn tâm trạng tranh hơn thua với Lục Trình Thiên nữa, Đan Vy Vy ôm bụng ngồi cạnh Du Du.
Ăn cơm mới là quan trọng.
Đan Vy Vy để mặc mộc, mặc bộ đồ ở nhà.
Lúc Du Du ăn sáng không nhịn được nhìn nhìn cô, sau khi cậu quan sát mấy bận, rốt cuộc Đan Vy Vy cũng cảm giác được, cô bèn quay đầu sang hỏi: “Sao thế, mẹ có chỗ nào lạ hả?”
Sao cứ nhìn cô riết thế này?
Du Du kềm chế một hồi rồi mới thốt lên: “Mẹ ơi, hôm nay bà nội ghé thăm đó, mẹ không thay đồ sao?”
“Sao phải thay…Đợi đã, con nói ai ghé?” Đan Vy Vy trừng to mắt.
Du Du nhìn Lục Trình Thiên đang ung dung rồi lại nhìn Đan Vy Vy đang kinh ngạc, vẻ mặt cậu bé hết sức vô tội: “Ồ? Ba nói với con sáng nay máy bay đã đáp, bà nội ghé thăm mình đó, mẹ không biết à?”
Đan Vy Vy: “…”
Không – Biết!
“Lục Trình Thiên!” Đan Vy Vy thấp giọng rống lên.
Lục Trình Thiên làm bộ sờ sờ lỗ tai, rồi nhìn xéo cô: “Kêu gì mà kêu, từ sân bay qua đây cũng phải gần hai tiếng đồng hồ, em vẫn còn thời gian có thể chuẩn bị.”
Anh vừa dứt lời bèn nhìn xuống đồng hồ.
Đan Vy Vy oán hận trừng mắt nhìn anh, nhưng việc quan trọng hiện tại không phải là cãi nhau với anh ta.
Được rồi, món nợ này cô đã ghi vào sổ!
Trước lúc cô đi lên, ánh mắt còn lồ lộ ý này ra, Lục Trình Thiên nhìn thấy mà buồn cười.
Du Du dè dặt bưng miệng cười, cậu bé thấy Lục Trình Thiên nhìn mình bèn nghiêm túc trở lại trong nháy mắt nhưng rồi vẫn nghiêng đầu sang nói: “Ba ơi, chắc chắn mẹ giận ba rồi đó.”
“Không sao đâu, yên tâm đi.” Lục Trình Thiên xoa đầu con.
Lục Trình Thiên nhìn thấy Đan Vy Vy còn chưa ăn sáng xong, lông mày anh hơi nhướng lên.
Đan Vy Vy xoắt xuýt đi qua đi lại trong phòng.
Lục Trình Thiên chuẩn bị rất đầy đủ, tủ quần áo lớn trong phòng treo đầy những mẫu quần áo mới nhất của quý này, kiểu dáng nào cũng có, mẫu mã khác biệt, điểm giống nhau duy nhất là nhãn hiệu đều rất cao cấp, thuộc về cái kiểu cô đi đường gặp phải cửa hàng độc quyền của người ta cũng sẽ vòng sang đường khác.
Bây giờ lại có một tủ đầy đủ quần áo, ngoại trừ cảm thấy không chân thật còn thấy hơi căng thẩng.
Rốt cuộc mẹ của Lục Trình Thiên là người như thế nào?
Bà ấy có biết chuyện của bọn họ không?
Nếu như cô thật sự mặc quần áo đắt tiền như vậy, bà ấy có nghĩ cô vì tiền bạc mới dẫn theo Du Du đến sống cùng với anh không?
Bởi vậy, Đan Vy Vy mới đứng lặng bên tủ quần áo một hồi lâu không nhúc nhích, ánh mắt phân vân không nguôi.
Lúc Lục Trình Thiên đẩy cửa bước vào bèn nhìn thấy cô chỉ mặc nội y mát mẻ, trừng mắt nhìn tủ quần áo như có mối oán thù nào to lớn lắm vậy, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
“Ha, khẩu vị của mẹ anh không nặng như vậy đâu, em mặc bộ đồ này chắc hẳn sẽ làm bà ấy sợ hết hồn.” Lục Trình Thiên vuốt ve bả vai để trần của cô.
Đan Vy Vy vừa vào phòng đã cởi hêt đồ ra, hiện giờ trên người cô chỉ còn đồ lót màu trắng.
Trong lòng Đan Vy Vy đang cảm thấy phiền não, cô vừa nghe anh nói thế đã bực bội trừng mắt nhìn anh ta.