Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 289: AI CÒN KHÔNG PHẢI MỘT ĐỨA NHỎ

“Vậy thì tốt.” Vũ Thư âm dương quái khí cười một tiếng, cũng không vội vàng, thả lỏng thân thể bắt đầu nghỉ ngơi.

Đan Diễn Vy không biết rằng mối nguy hiểm đang đên gần.

Khi cô thức dậy vào sáng sớm, liền vội vàng chuẩn bị mọi thứ cho Du Du, vì buổi chiều sẽ phẫu thuật, bác sĩ có nói qua không thể ăn bất cứ cái gì, để phòng ngừa đường hô hấp bị tắc nghẽn, tạo thành nguy cơ hít thở không thông.

Du Du chân nhỏ một mẩu, nâng cái cằm tròn tròn, nghiêng cái đầu đáng yêu nhìn chằm chằm Đan Diễn Vy: “Ma ma, mẹ còn xoay nữa con sẽ chóng mặt đó.”

Suốt một tiếng đồng hộ, ma ma đã xoay qua xoay lại bảy tám vòng, ánh mắt bé sắp hoa luôn rồi.

Đan Diễn Vy dừng lại cước bộ, đang muốn mở miệng, ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông, cô đành phải đi mở cửa trước.

Cô còn tưởng rằng là tiểu Trần lái xe tới đón, cửa vừa mở ra, thân ảnh cao to của Hà Cảnh Quân xuất hiện bên ngoài cửa, trong mắt mang theo một tia cười ấm áp, lẳng lặng nhìn cô, ôn nhu nói:”Vy Vy, anh đã trở về.”

“Cảnh Quân, mau vào đi.” Đan Diễn Vy trong nháy mắt có chút hoảng hốt, rất nhanh lại khôi phục như thường, trên mặt cũng hiện lên ý cười vui vẻ.

Nói thật ra, Cảnh Quân có thể trở về, trái tim cô cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều. Dù sao tại nơi và người xa lạ, chỉ có cô một người cùng Du Du, cô thực sợ chính mình sẽ chống đỡ không nổi.

Ít nhất có thêm người chia sẻ, có thể khiến cô tăng thêm một phần tin tưởng.

“Chú Hà, chú đã trở lại.” Nghe được động tĩnh, Du Du xỏ đôi dép lê của mình, lẹt xẹt lẹt xẹt chạy tới.

Hà Cảnh Quân vừa nhìn thấy Du Du, trực tiếp đem hành lý thả xuống dưới. Đưa tay vững vàng tiếp được bé, ngữ khí ôn nhu hỏi: “Buổi chiều sẽ đi bệnh viện , Du Du có khẩn trương không.”

“Mới không đâu, Du Du rất dũng cảm.” Du Du kiêu ngạo nâng nâng cái cổ nhỏ, trộm nhìn thoáng qua Đan Diễn Vy, âm thầm ghé vào lỗ tai anh nói: “Ma ma so với cháu còn khẩn trương hơn đó.”

Kỳ thật thanh âm của Du Du không nhỏ, Đan Diễn Vy cùng Hà Cảnh Quân đều nghe thấy được, nhưng vẫn gật đầu phối hợp.

“Ừm, Du Du là một nam tử hán dũng cảm, chú có đem theo một món quà cho cháu. Chờ Du Du đi ra, chú cho cháu một bất ngờ, được không.” Hà Cảnh Quân trực tiếp ôm Du Du cùng nhau vào phòng khách.

Đan Diễn Vy đứng ở tại chỗ, nhìn thấy Du Du cùng Cảnh Quân ở chung càng ngày càng hòa hợp, trong lòng lại bắt đầu dao động. Quá trình Du Du trưởng thành cần có một người cha làm bạn, dạy dỗ.

Cho dù cô dành tất cả tình yêu thương, cũng không thể lấp chỗ trống khác trong tim bé. Đó là một loại tình yêu thương khác với của người mẹ. Nhìn qua, người thích hợp nhất trừ bỏ Cảnh Quân, cô không thể nghĩ được còn có ai.

Nhưng cô không thể tàn nhẫn như vậy, rõ ràng không có biện pháp toàn tâm toàn ý thừa nhận tình yêu của anh, lại có lòng tham hy vọng anh có thể yêu thương Du Du.

Đan Diễn Vy nhịn không được ở trong lòng mắng chính mình một câu, Đan Diễn Vy mày từ khi nào lại trở nên tư lợi như vậy, mày không thể liên lụy Cảnh Quân.

“Ma ma, mẹ một mình đứng ở cửa canh gác sao ?” Du Du thanh âm trẻ con tức giận truyền tới.

Đan Diễn Vy mới phát hiện chính mình còn đứng ở cửa ngẩn người, lập tức đi vào theo: “Mẹ không phải qua đây rồi sao, chú mới xuống máy bay, con trước tiên xuống dưới để cho chú nghỉ ngơi một hồi đã.”

Du Du nghĩ nghĩ có đạo lý, chính là bé còn muốn ở cùng chú Hà nói chuyện dịu dàng, hành động ôn nhu này trong chốc lát a.

“Không sao, anh không mệt.” Hà Cảnh Quân vẫn ôm Du Du.

Đan Diễn Vy bất đắc dĩ nói: “Cảnh Quân, anh cứ chiều nó như vậy, về sau em có thể quản không được.”

“Du Du thực ngoan, căn bản không cần người lớn lo lắng đúng không.” Hà Cảnh Quân xoa xoa đầu bé, cười ha hả nói.

Du Du gật gật đầu, vẻ mặt đồng ý nói: “Đương nhiên ạ, ma ma không cần lo lắng cái đó, cô giáo nói, phụ nữ lo lắng nhiều sẽ mau già.”

“Con khỉ nhỏ.” Đan Diễn Vy dở khóc dở cười nói một câu, cái gì mà cô giáo nói, cô xem chính là lý do mà bé tự nghĩ ra đi.

Du Du còn rất phối hợp làm vài động tác cào cào của khỉ, khiến Đan Diễn Vy lại được một trận cười khẽ.

“Cảnh Quân anh mới vừa xuống máy bay, còn không có ăn cơm đi, để em làm cho anh một bát mỳ.” Đan Diễn Vy biết Hà Cảnh Quân khẳng định sẽ trở lại ngay khi xuống may bay, hơn nữa anh dậy sớm để lên máy bay, chắc chắn còn chưa có ăn gì.

Hà Cảnh Quân không từ chối, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, “Được, vậy phiền em vậy, Vy Vy.”

Đan Diễn Vy bị nhìn có chút co rút, chỉ có thể làm bộ không có việc gì, xoay người đi vào phòng bếp.

“Chú Hà, ánh mắt của chú đều dán chặt trên người ma ma.” Du Du thanh âm trẻ con tức giận nói.

Đột nhiên bị một đứa nhỏ chưa đến bốn tuổi nói trúng tâm tư, người luôn bình tĩnh như Hà Cảnh Quân cũng có chút ngượng ngùng, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Du Du thông minh nhanh trí, anh vẫn rất rõ ràng, cũng không bởi vì bé là một đứa nhỏ mà qua loa có lệ, còn thật sự dò hỏi ý kiến của bé: “Du Du sẽ không vui khi chú thích ma ma sao?”

Du Du nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, biểu tình khó xử rất đáng yêu: “Cũng không phải không vui, chỉ cảm thấy trong lòng có chút trống trải.”

Bình tĩnh nhìn vào mắt Hà Cảnh Quân lại hỏi: “Chú, chú sẽ không phải cái người đàn ông bội tình bạc nghĩa đi.”

“Chú sẽ không.” Hà Cảnh Quân đồng dạng còn thật sự cam đoan, “Hơn nữa chú cũng sẽ không tranh giành ma ma với cháu, chú sẽ chăm sóc mẹ con cháu cả đời.”

“Chú suy nghĩ nhiều rồi, cháu tuyệt không lo lắng ma ma bị chú cướp đi. Dù sao ma ma có thể vì cháu chia tay ba ba, tương tự cháu nghĩ chú cũng hiểu được.”

Du Du đồng tình vỗ vỗ bả vai Hà Cảnh Quân an ủi nói: “Cho dù như vậy chú cũng đừng nản lòng, sẽ có một ngày thành công.”

Hà Cảnh Quân cũng không vì những lời nói thẳng thắn của Du Du mà tức giận, ngược lại cảm thấy đứa nhỏ rất thú vị. Có rất nhiều đứa nhỏ thông minh, nhưng rất ít đứa giống Du Du hiểu được đạo lí đối nhân xử thế như vậy, hơn nữa phân tích đều rất hợp lý.

“Vậy có phải Du Du đồng ý để chú theo đuổi ma ma không?”

“Cháu thì không sao cả, chỉ cần ma ma đồng ý.” Du Du nhún nhún bả vai nhỏ, tuy rằng anh cảm thấy ma ma vẫn không thể buông cái người “đàn ông phụ bạc “Ừmm, hơn nữa ngày hôm qua còn gặp phải ông ấy.

Du Du có chút do dự có nên nói với Hà Cảnh Quân không, thôi bỏ đi, chuyện tình của người lớn bé vẫn là ít xen vào đi.

Bé vẫn là một đứa nhỏ ngây thơ vô tội a.

“Chú không sợ, chú tin tưởng có thể đem lại hạnh phúc cho hai người.” Hà Cảnh Quân nói là nói như vậy, trong lòng cũng là nghĩ như vậy, thời gian có thể chữa lành mọi thứ, tương tự cũng có thể quên đi nhiều thứ.

Một năm không đủ, hai năm, hai năm bất quá năm năm, năm năm không đủ mười năm, anh có thể chờ, chỉ cần cho anh được ở bên bọn họ.

Anh không tin Vy Vy không nhìn ra chân tâm của anh.

Điều kiện tiên quyết, là không xảy ra tình huống nào liên quan tới Lục Trình Thiên.

Đan Diễn Vy đi ra liền nhìn đến hai người đang ghé vào cùng nhau nói cái gì đó, lặng lẽ nói: “Cảnh Quân, mì đã chín rồi, anh nhanh tới ăn đi, bằng không sẽ đóng thành một tảng đó.”

“Được.” Hà Cảnh Quân nói xong quay đầu hỏi Du Du một câu: “Du Du muốn cùng ăn hay không.”

“Không được, cháu hôm nay không thể ăn cái gì.” Du Du vô cùng ai oán nói.

Đan Diễn Vy ngoài miệng đang nói anh, ánh mắt lại vô cùng ôn nhu, “Chờ con xuất viện, muốn ăn cái gì ma ma đều làm cho con.”

“Ma ma nói phải giữ lời, bằng không cái mũi sẽ dài ra.” Du Du vừa nghe lại hăng hái.

“Được được, mèo ham ăn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK