Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 422: LÃO HỔ NGỦ GẬT

Cả mặt Kiều Chấn Ly đen thui, lão hổ đều ngủ gục hết, anh ta đây là đang vội vã sao?

Thời gian ba ngày không phải là dài, nếu như xảy ra chuyện sai lầm gì, vậy Lục Trình Thiên không chịu nhận họ hàng nữa, vậy không phải là anh ta bị ném đi hả?

Có điều có được phương hướng rồi thì cũng dễ làm hơn.

“Tôi phái người bí mật quan sát cái lão già Vũ Thiên Dương, tôi vẫn không tin cái tên Lục Nhĩ kia biến mất khỏi trái đất này.” Kiều Chấn Ly hung dữ mở miệng nói.

Trương Tinh Nhiênngồi ở bên cạnh khinh bỉ nhìn anh ta một cái: “Ngu ngốc để người ta chạy mất thì không có tư cách nói chuyện.”

Kiều Chấn Ly sâu sắc nhận lấy đả kích.

Cũng mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người đang ẩn nấp, trực tiếp bổ nhào vào.

Đồ cái miệng xấu xa!

Sáng sớm hôm sau.

Đan Diễn Vy thức dậy từ phòng mà Hà Cảnh Quân đã cẩn thận chuẩn bị, trong không khí có một mùi thơm bay lơ lửng.

Vừa mới tỉnh dậy, trong đầu một mảnh hỗn độn, chờ sau khi ánh mắt tiếp xúc với trần nhà và bức tường màu xanh da trời, mới bắt đầu tỉnh táo lại.

Đây là tổ ấm mà Hà Cảnh Quân đã cẩn thận chuẩn bị cho tương lai của bọn họ.

So ra vẫn không lớn bằng trang viên của Lục Trình Thiên, thậm chí cũng không bằng chỗ xa hoa mà bốn năm kia cô ở cùng với Lục Trình Thiên, nhưng mấy phòng cũng không nhỏ, bố trí của căn phòng cũng theo phong cách mà cô yêu thích.

Màu xanh da trời nhàn nhạt, mang hương vị biển cả, giống như có thể chạm đến ánh nắng trên bờ biển ấm áp mà nhẹ nhõm, để cho người ta vô cùng thoải mái.

Cô chỉ là lơ đãng mà nhắc với Hà Cảnh Quân một lần, không ngờ anh ta lại ghi nhớ trong lòng, lại làm ra tất cả trong thời gian ngắn như vậy.

“Cốc cốc.”

Bên ngoài có âm thanh gõ cửa, âm thanh gõ cửa rất đúng mực, không hề gây ồn ào.

Đan Diễn Vy nhanh chóng đứng dậy đi ra mở cửa.

“Dậy rồi à? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, ăn sáng đi, tâm trạng có tốt không?” Hà Cảnh Quân cười, nụ cười của Hà Cảnh Quân còn ấm áp hơn mặt trời buổi sáng.

Lúc này, Đan Diễn Vy cố gắng để bản thân mình quên đi hết, quên đi tất cả những chuyện kia, chỉ quan tâm đến bữa sáng có ngon hay không, mùi vị có dễ ngửi hay không, người ở trước mắt này có chu đáo hay không.

Có lẽ đã lâu rồi cô không được nhẹ nhõm, bây giờ mới để cho cô trút bỏ được hết áp lực.

Cô vươn vai một cái, sau khi tắm rửa xong, Đan Diễn Vy mím mím môi: “Bánh nướng?”

“Mũi thính như vậy à?” Kinh ngạc giương mắt nhìn, Hà Cảnh Quân để trứng gà vàng óng ánh lên bàn: “Lần đầu tiên làm, lúc trước có nhìn thấy người trong nhà từng làm, em ăn thử xem, nếu như ngon thì ăn nhiều một chút, nếu như khó khăn thì thôi, cũng không cần phải gượng ép bản thân.”

Đan Diễn Vy mỉm cười, sải chân đi đến bên cạnh lò nướng: “Mùi thơm ngào ngạt như vậy, chắc chắn ăn rất ngon, em mới không tin là lần đầu tiên anh làm đâu.”

“Đây là khích lệ hả?” Hà Cảnh Quân vui vẻ hỏi.

Đan Diễn Vy cười khúc khích: “Xem ra là em lộ liễu quá hả?”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, ánh mắt ấm áp và ăn ý của đối phương truyền vào trong mắt, cực kỳ dễ chịu.

Đáng tiếc là tiệc vui nhanh tàn!

Sau khi Hà Cảnh Quân lấy bánh ra khỏi lò nướng, vừa ngồi bên cạnh Đan Diễn Vy, điện thoại vang lên điên cuồng.

Hà Cảnh Quân ngẩn người, vì muốn cho cô một buổi sáng tốt đẹp, cũng vì không muốn mẹ điện thoại đến quấy rầy, cho nên anh đã tắt máy rồi.

Tại sao lúc này còn có tiếng chuông điện thoại?

“Hình như là điện thoại bàn.” Đan Diễn Vy nghiêng mắt nhìn về bên cạnh ghế sofa.

Hà Cảnh Quân để đũa xuống: “Em ăn trước đi, anh đi qua xem xem là ai.”

Trong lòng Đan Diễn Vy có chút thất vọng, sáng sớm mà ai lại gọi điện thoại đến, còn gấp gấp như vậy vậy, chắc chắn là mấy người bên bà Hà.

Vốn trong miệng tràn ngập mùi vị thơm ngọt của bánh nướng, bây giờ lại cảm thấy khó chịu.

Đan Diễn Vy lặng lẽ than thầm một tiếng.

Quả nhiên y như suy nghĩ trong lòng của Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân, đúng là mẹ Hà gọi điện thoại đến.

Chỉ là lần này không phải lời nói lạnh nhạt, mà là nói chuyện vào trọng tâm: “Cảnh Quân à, mẹ đã thương lượng với ba con xong rồi, nếu như con thật sự thích cô gái họ Đan kia như vậy, vậy thì mang đến đây cho ba của con nhìn một chút đi.”

“Mẹ?” Hà Cảnh Quân có chút sửng sốt.

Làm sao cũng không ngờ được, ba mẹ tối hôm qua còn đang kịch liệt phản đối, vậy mà bây giờ chỉ mới trải qua một đêm mà đã thay đổi thái độ rồi.

Có chút phản ứng không kịp.

Dường như mẹ Hà phát hiện được anh ta đang nghi ngờ, thở dài bất lực nói: “Con cái khôn ngoan thì cha mẹ nào răng dạy, ba của con đã phê bình mẹ. Thật ra dẫn theo một đứa nhỏ cũng không vấn đề gì, có ai lúc còn trẻ mà không từng phạm sai lầm, chỉ cần sau này làm tốt bổn phận, mẹ cũng không phải không thể tiếp nhận được. Tục ngữ đã nói người tình trong mắt hóa Tây Thi, Cảnh Quân à, mặc dù con nói cô ấy tốt thì cũng phải để cho ba mẹ xem nhân phẩm như thế nào chứ.”

Hà Cảnh Quân gật đầu, suy nghĩ, nếu như thái độ của ba mẹ đã tốt hơn rồi, anh ta cũng không cần phải để ý gì mà dẫn Đan Diễn Vy vào cửa.

Dù sao thì sau này cũng là người một nhà.

Cho nên Hà Cảnh Quân đồng ý nói: “Vâng ạ. Lúc nào thì được?”

Trong lòng mẹ Hà sướng đến phát rồ rồi, tranh thủ thời gian mở miệng: “Tối hôm nay đi, mẹ sẽ kêu phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn, con nhớ dẫn theo cô Đan kia về nha.”

Hà Cảnh Quân hơi nhíu nhíu mày: “Có phải là quá gấp hay không?”

“Sao lại như vậy được. Không phải là con muốn kết hôn sớm à, con dâu xấu thì cũng phải gặp cha mẹ chồng, chuyện này có gì mà sốt ruột nôn nóng đâu, với lại không phải các con đã quen biết với nhau lâu rồi à.” Mẹ Hà cố gắng thuyết phục Hà Cảnh Quân.

Hà Cảnh Quân theo bản năng mà nhìn thoáng qua Đan Diễn Vy.

Con dâu?

Anh rất thích cái từ này!

Chuông cửa chợt vang lên.

Đan Diễn Vy nghiêng đầu nhìn Hà Cảnh Quân đang thấp giọng nói chuyện điện thoại, cô đứng dậy đi ra phía bên ngoài.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải là cô Đan Diễn Vy không?” Một người đàn ông có tướng mạo cương trực hỏi.

Đan Diễn Vy có chút nghi ngờ, nửa đêm hôm qua cô mới đến đây, tính đến bây giờ thì cũng có bao nhiêu thời gian đâu, sao lại có người biết cô đang ở đây?

Vì phép lịch sự, cô vẫn duy trì nụ cười: “Xin chào, cho hỏi có chuyện gì không?”

“Đây là đồ của cô, mời cô ký nhận.” Người kia giống như cuối cùng mới tìm được cô, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đan Diễn Vy gật gật đầu, thuận tay ký tên, đột nhiên đầu bút dừng lại, ngẩng đầu lên: “Bây giờ chuyển phát nhanh lại bắt đầu làm việc sớm như vậy à?”

Người đó hơi ngượng ngùng.

Đan Diễn Vy lại càng nghi ngờ hơn.

Sáng sớm như vậy mà có chuyển phát nhanh, thật sự không khoa học. Quan trọng hơn là cảm giác của người này cho người ta thấy là người làm ăn trên thương trường, chứ không phải là một nhân viên chuyển phát nhanh bình thường.

Ánh mắt Đan Diễn Vy hoài nghi nhìn anh ta, chữ ký trong tay cũng không ký nữa, sắc mặt thay đổi: “Rốt cuộc anh là ai, ở trong đây có cái gì?”

Đừng trách cô cẩn thận như vậy, cũng bởi vì đoạn thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, cô không thể không đề phòng được.

Người đàn ông kia gãi gãi đầu, giống như từ bỏ mà mở miệng: “Cô Đan, tôi là luật sư của Sở Sự Vụ, đây là tài liệu khẩn cấp mà sáng nay luật sư Lục Trình Thiên kêu tôi đem đến cho cô. Hơn nữa cậu ấy nói là nhất định phải tự tôi đưa vào tay cô, cô yên tâm đi, tôi không có ác ý gì cả.”

Anh ta chỉ là một người đến đưa đồ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK