Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 82 : NẮM TAY DƯỚI BÀN ĂN

Vũ Thư cảm thấy không thoải mái với tình cảnh này nhưng vì bên cạnh là người bạn đáng tin cậy nhất của cô nên liền đè nén cảm giác không thoải mái xuống.

Đan Diễn Vy cảm thấy bồn chồn, bất an. Hơi thở của người đàn ông không ngừng truyền tới, đôi tay dưới gầm bàn nhịn không được mà bóp mạnh.

Đột nhiên cơ thể Đan Diễn Vy khẽ run, cả người đều cảm thấy bối rối. Anh ta, anh ta điềm nhiên như không có gì xảy ra nắm tay cô.

Trước mặt nhiều người như vậy, mặc dù ở dưới gầm bàn không ai phát hiện ra nhưng như vậy cũng khiến cô căng thẳng muốn hét lên.

“Cậu bị sao vậy? Sao lại có vẻ sợ hãi như vậy?” Tư Tư nghi ngờ nhìn lưng Đan Diễn Vy đang cứng ngắc, giống như người bị trúng Định Thân Thuật không thể động đậy.

“Không sao, không sao… Tớ chỉ đang nghĩ đến chuyện sơ yếu lý lịch hôm nay của tớ.”

Đan Diễn Vy rất muốn rút tay từ trong tay người đàn ông kia, nhưng cô thử mấy lần cũng không được, chỉ có thể nơm nớp lo sợ để anh ta tùy ý nắm.

Vì sao cô lại có cảm giác yêu thương vụng trộm giấu chồng vậy?

Đối với sự lo lắng của cô, Lục Trình Thiên vẫn thong dong bình tĩnh như vậy, giống như người nắm tay cô không phải là anh ta mà là một người khác.

Chẳng lẽ anh ta không lo Vũ Thư phát hiện ra sao?

Đan Diễn Vy yên lặng nhưng trong lòng không ngừng chửi Lục Trình Thiên: Dối trá! Xấu xa! Khốn nạn!

Vũ Thư không hiểu hỏi: “Sơ yếu lý lịch? Sơ yếu lý lịch gì? Không phải cậu đang làm ở tiệm ‘giày’ sao?”

Phản ứng của Vũ Thư khiến Đan Diễn Vy có chút không thoải mái.

Ngẫm lại đây chính là tính cách của Vũ Thư nên cũng không để ý: “Ừ. Xảy ra một chút chuyện nên tớ đang tìm việc mới.”

Đan Diễn Vy không để ý nhưng không có nghĩa là Tư Tư không có ý kiến, cô ấy lạnh lùng mở miệng nói: “Vũ Thư, Diễn Vy không làm việc trong cửa hàng ‘giày’ nữa, dù sao cũng là quản lý của nhãn hiệu hàng hiệu thế giới, không phải quản lý nhỏ trên đường.”

Các cửa hàng thương hiệu có đẳng cấp đứng trên bảng xếp hạng thế giới này đều yêu cầu nghiêm ngặt bằng cấp đối với nhân viên bán hàng, huống hồ tuổi còn trẻ mà đã có thể quản lý một cửa hàng như vậy.

Đóa sen trắng Vũ Thư kia không biết gì, nhưng cô lại biết vì công việc này mà Diễn Vy đã cố gắng rất nhiều.

Trên mặt Vũ Thư lúc xanh lúc đỏ, giật giật khóe miệng xin lỗi Đan Diễn Vy: “Người ta không biết. Diễn Vy, cậu sẽ không trách tớ chứ?”

“Ừ.” Đan Diễn Vy lắc đầu nói rồi liếc nhìn người bạn ở bên cạnh.

Tư Tư tức giận liếc cô, vậy mà người ta nguyện ý làm bánh bao cho người ta cắn, cô ấy còn có thể nói cái gì.

Vũ Thư vì cứu vãn mặt mũi mà tiến sát Lục Trình Thiên ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Thiên, em nghe nói chỗ anh đang thiếu một trợ lý, với năng lực của Diễn Vy thì có thể đảm nhiệm chức vụ này.”

Lục Trình Thiên nhìn lướt qua vẻ mặt khẩn trương của Đan Diễn Vy, đến chỗ của anh ta làm, đề xuất này có vẻ không tồi.Đan Diễn Vy theo phản xạ từ chối: “Không cần đâu. Ngày mai em có một cuộc phỏng vấn rồi.”

Nói đùa gì vậy? Bảo cô đến văn phòng của Lục Trình Thiên làm việc, không phải chính là dê vào miệng cọp sao? Hơn nữa cái cảm giác ngẩng đầu, cúi đầu đều có thể nhìn thấy khiến trong lòng cô cảm thấy chột dạ.

Tư Tư ở bên cạnh nghe liền cười vài tiếng.

“Diễn Vy, nếu như em không ngại thì có thể tới công ty anh làm việc. Đúng lúc anh cũng đang thiếu một thư ký.” Hà Cảnh Quân nói chuyện ấm áp giống như cho người khác tắm gió xuân vậy, không đường đột mà cũng không khiến người nghe cảm thấy ngột ngạt.

Thật ra Đan Diễn Vy thiếu chút nữa đã gật đầu đồng ý. Nếu như không phải tại bàn tay dưới gầm bàn kia đang không ngừng siết chặt, cô chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng hiện tại cô chỉ có thể mỉm cười từ chối.

“Cảnh Quân, không cần đâu. Em đã đồng ý với Tư Tư tới chỗ anh Hào phỏng vấn rồi.” Lúc này cô chỉ có thể lôi anh Hào ra làm bia đỡ đạn.

Tư Tư nhíu mày, chuyện gì vậy? Sao cô ấy lại không biết gì? Nhưng Diễn Vy đã nói như vậy cô ấy cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện nghe theo.

Hà Cảnh Quân thấy Đan Diễn Vy đã đồng ý với Tư Tư cũng không nói gì nữa, đôi mắt dịu dàng xoẹt qua một chút mất mát.

“Thật đáng tiếc. Tớ tưởng cậu có thể tới chỗ Thiên làm việc. Như vậy tớ tìm cậu cũng dễ dàng hơn.” Vũ Thư tiếc nuối nói.

Nếu Diễn Vy tới văn phòng Thiên làm việc thì cô ấy có thêm cớ để tới tìm Thiên.

Đều tại người phụ nữ Tư Tư kia toàn làm hỏng chuyện tốt của cô.

Hai người các cô thật sự là đối nghịch nhau mà.

Tư Tư liếc mắt một cái, nói là thuận tiện tới tìm còn không phải muốn lấy thêm cớ tiếp cận Lục Trình Thiên sao?

Vừa đúng lúc nhân viên mang thức ăn lên, chuyện công việc của cô cuối cùng cũng kết thúc.

Nhìn cả bàn ăn chỉ có “Canh và rau” sắc mặt Tư Tư không vui: “Lục Trình Thiên, anh làm cái quái quỷ gì vậy? Đến quán cay Tứ Xuyên mà không ăn cay, vậy anh còn tới làm cái gì?”

Lục Trình Thiên nghe thấy lời nói thiếu lễ độ của cô ấy liền không vui nhíu lông mày. Thanh âm thản nhiên, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói với nhân viên: “Cầm cho cô ấy một lọ ớt lên đây.”

Tư Tư nhịn không được mà giật giật khóe miệng, vì vậy mà anh ta liền lấy một lọ ớt cho cô sao?

Đường Kỳ Dũng cúi đầu cười ra tiếng, ngoài chỗ Hào có thể nhìn thấy Tư Tư ngạc nhiên ra thì không nghĩ tới ở chỗ Thiên cũng có thể nhìn thấy cảnh này.

Bữa cơm hôm nay thật đánh giá.

“Cười em gái anh. Làm sao mà ăn được cái này. Tôi muốn ăn cay, tôi muốn ăn rau xào dầu đỏ.”

Tư Tư rất có khí thế hét lên, nhưng chạm đến đôi mắt lạnh như băng của Lục Trình Thiên, ngọn lửa trong lòng cô liền vụt tắt.

Lục Trình Thiên chết tiệt, sao lại đáng sợ giống ông già ở nhà của cô thế chứ?

“Tư Tư, ăn quá nhiều đồ cay dễ nóng trong người, mọc mụn. Thiên cũng chỉ vì tốt cho chúng ta thôi.” Vũ Thư giả vờ tốt bụng nói.

Tư Tư không dám cứng rắn với Lục Trình Thiên nhưng đối với Vũ Thư lại không chút kiêng dè gì, lườm cô ấy nói: “Tôi nhổ vào. Nếu như không phải vì Lục Trình Thiên không thể ăn cay, cô có tích cực như vậy không? Tôi nhớ trước kia cô cũng rất thích ăn cay.”

Vũ Thư giống như một bé thỏ trắng, giật mình nhìn Lục Trình Thiên trốn tránh, vẻ mặt oan ức nói: “Tư Tư, tớ chỉ vì sức khỏe của mọi người. Sao cậu lại nói như vậy?”

Đan Diễn Vy thấy Tư Tư sắp nổi giận vội vàng đi ra hòa giải: “Hay để cho nhân viên mang thêm mấy món rau cay đi.”

Tư Tư hừ vài tiếng xem như đã đồng ý.

Phục vụ đứng một bên không ngừng lau mồ hôi, nghe thấy chỉ thị liền bỏ chạy. Đám khách này thật đáng sợ, anh ta tốt nhất không nên đắc tội.

Ăn cơm trong bầu không khí khó xử.

Ngón tay Đan Diễn Vy âm thầm dùng sức, di chuyển từng ngón tay của Lục Trình Thiên. Mỗi khi cô thấy sắp thành công thì người nào đó lại dễ dàng nắm chặt.

Cô sắp muốn chết rồi. May mà lúc mọi người cầm đũa, anh liền buông tay cô ra. Nếu như nói hoàn cảnh không ảnh hưởng tới người thì cũng có hai người, một là Tư Tư, người còn lại là Đường Kỳ Dũng.

Những người khác không thể nào mở miệng vì bị khí thế của Lục Trình Thiên chèn ép.

Ngay cả Cảnh Quân luôn dịu dàng cũng không yên lòng đứng lên.

Đan Diễn Vy nhìn mỹ vị trước mặt khó nuốt như nhai sáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK