Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 417: BỨC HÔN

“Trên thực tế thì Lục Trình Thiên cũng có một người bạn gái rất tốt, con cũng có chồng sắp cưới. Lúc trước, Lục Trình Thiên không biết đến sự tồn tại của Du Du, cả hai đều bình an vô sự, có hạnh phúc của riêng mình, cớ sao phải vì một chuyện lúc trước mà ồn ào không vui vẻ.” Đan Diễn Vy guật giật khóe môi, lời nói nói ra nửa thật nữa giả.

Mẹ Lục vì tôn trọng nên bà ta thật sự không có điều tra về chuyện giữa Đan Diễn Vy và Lục Trình Thiên.

Nhưng mà bà ta cũng không tin lời nói của cô.

Bà cũng quá hiểu con trai mình, sao có thể vì món nợ cũ vào năm năm trước mà chia tay với bạn gái của mình, hơn nữa còn muốn khóc lóc van xin được phụ trách.

Trong lòng không có chút tình cảm là chuyện không thể nào.

Mẹ Lục nói: “Nếu quả thật là như vậy, chồng sắp cưới của con cũng không hề để ý đến Du Du, sẽ không để ý đến quá khứ của con?”

“Những chuyện này thì bọn con đã nói với nhau hết rồi, anh ấy rất thích Du Du.” Đan Diễn Vy tránh nặng tìm nhẹ.

Không hiểu tại sao trong lòng cô luôn có cảm giác mờ mịt khó chịu, cho dù Hà Cảnh Quân có hứa hẹn như thế nào, trừ chuyện tình cảm ra thì những cái khác cô cũng không có cảm giác an toàn.

Cô luôn cảm thấy ở cùng với Hà Cảnh Quân có gì đó không thích hợp.

Mẹ Lục nhíu mày, giọng nói chậm dần: “Vy Vy, con còn trẻ, một người đàn ông sao có thể không ngại chuyện người phụ nữ của mình sinh con cho một người đàn ông khác. Cho dù không biểu hiện ở trước mặt con, sau lưng cũng sẽ không thoải mái.”

“Bác gái…” Cô muốn nói rằng cô tin tưởng Hà Cảnh Quân, nhưng không biết lại nhớ đến cái gì đó, có chút nói không nên lời.

Mẹ Lục thấy thế, chỉ mở miệng nói: “Nếu không thì như vậy đi, nếu như con muốn tốt cho Du Du, lại không muốn muốn để cho chồng sắp cưới của mình thiệt thòi, Vậy thì cứ để Du Du ở lại nhà họ Lục, sau này nếu như con muốn nhìn thấy Du Du thì cứ nói một tiếng, cho dù là Trình Thiên hay là người của nhà họ Lục cũng sẽ không thể để ý.”

Mẹ Lục nói ra suy nghĩ, trong lòng hơi động một chút, nói ra khỏi miệng đột nhiên cảm thấy đây là một chủ ý không tệ.

Qua được cửa ải của ông nhà vẫn là một chuyện khó, nhưng mặc kệ ông ấy có đồng ý hay không, Du Du vẫn là đứa cháu đang chảy trong người dòng máu của nhà họ Lục.

Đan Diễn Vy không thể bước vào cửa của nhà họ Lục, nhưng đứa cháu nội đích tôn là Du Du đây thì chắc chắn phải nhận.

Đã như vậy rồi sao không theo ý của bà ta?

Sắc mặt của Đan Diễn Vy lập tức tái đi: “Bác gái, Du Du từ nhỏ đã lớn lên cùng với con, tuyệt đối không thể rời khỏi con. Nếu như bác gái muốn cháu trai, sau này… sau này nhất định sẽ có rất nhiều.”

“Tôi cũng mặc kệ sau này, bọn nó đều không phải là Du Du.” Mẹ Lục nghiêm mặt.

Đan Diễn Vy hơi lắc đầu, cảm xúc có chút kích động: “Bác gái, con biết là bác thật sự yêu thương Du Du, nhưng con và Lục Trình Thiên thật sự không có khả năng để cho Du Du một gia đình hoàn chỉnh. Con không hi vọng sau này Du Du sẽ phải trở thành cây đinh trong mắt của mẹ kế, bác gái cũng là phụ nữ, nhất định có thể hiểu được ý con, có đúng không?”

“Đan Diễn Vy, tại sao chúng ta không thể cho Du Du một gia đình hoàn chỉnh? Nói những lời này với mẹ của tôi sau lưng tôi, sao tôi lại có cảm giác như cô đang bức hôn?” Giọng nói trầm thấp của Lục Trình Thiên vang lên ở phía sau lưng.

Đan Diễn Vy dùng đầu ngón tay sờ lên khóe mắt, không để lại dấu vết mà lau đi giọt nước mắt kia.

Mẹ Lục thấy Lục Trình Thiên đã đến, yên lặng thở dài một hơi.

Nhưng cũng không đợi cho bà ta có thời gian thả lỏng, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lục Trình Thiên: “Tôi đã từng nói rồi, tôi sẽ không từ bỏ Du Du, nếu như cô thật sự muốn quyền nuôi dưỡng Du Du, chúng ta có thể thông qua pháp luật mà giải quyết, không cần ở đây phải kể khổ giải bày. Đương nhiên, nếu như cô thừa nhận vẫn là muốn bức hôn để tôi cưới cô, vậy thì tôi cũng có thể suy nghĩ một chút.”

“Trình Thiên.” Mẹ Lục trừng mắt.

Hình như cô đã cảm nhận được nguyên nhân tại sao mà Lục Trình Thiên vẫn luôn độc thân.

Lấy cái trình độ nói chuyện này thì anh đáng phải độc thân cả một đời.

Đan Diễn Vy khẽ mím môi, run rẩy nhè nhẹ: “Tôi biết rồi.”

Lục Trình Thiên là dạng người gì, rõ ràng cô hiểu rõ hơn cả ai.

Sao cô có thể coi đây là người sẽ nghe lời của bà Lục?

“Được rồi, tối nay tôi sẽ dẫn Du Du đi khỏi đây, chờ bên luật pháp có lệnh truyền.” Đan Diễn Vy khẽ nâng đầu, mắt kiên định mà quyết liệt.

Trong lòng Lục Trình Thiên nhất thời thấy không thoải mái, lúc đầu còn có mấy phần do dự, lập tức rơi vào đáy cốc.

Người phụ nữ này thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Cô còn nghĩ rằng cả đời này cô còn có cơ hội thoát khỏi lòng bàn tay của anh hả?

Lục Trình Thiên híp mắt lại: “Không được, Du Du phải sống ở đây, cô cố tình gây sự cũng không sao, nhưng bây giờ sức khỏe của Du Du không tốt, tôi không thể chịu đựng được con của tôi lưu lạc ở bên ngoài chịu nguy hiểm với cô.”

“Lục Trình Thiên, anh đừng quên quyền giám hộ Du Du vẫn còn đang nằm trong tay tôi, anh cứ khăng khăng không chịu thả người thì tôi chỉ có thể tố cáo anh giam cầm và bắt cóc phi pháp.” Đan Diễn Vy trừng to mắt, trong lòng vẫn còn hoảng loạn.

Lục Trình Thiên cười khẽ, nụ cười mang theo âm thanh đùa cợt: “Cô muốn đàm phán luật trước mặt tôi?”

Đan Diễn Vy hơi nghẹn lại, có một câu là trước cửa quan công tự rước lấy nhục.

“Tôi không quan tâm là ngoài chuyện kết hôn thì cô có muốn tuân theo trình tự luật pháp với tôi hay không, tôi chỉ nói một câu, lúc nào cũng chào đón cô, nhưng hôm nay tuyệt đối không thể mang Du Du đi.” Ánh mắt của Lục Trình Thiên rất kiêu ngạo, mang theo một sự tự tin quyết liệt.

Điều này khiến cho Đan Diễn Vy hơi tự ti, trong lòng lại cực kỳ buồn phiền.

Trước lời nói quá cứng rắn của anh, cô thật sự không biết làm thế nào để thắng trận này.

Sắc mặt có chút khó coi, nhưng trong lòng vẫn tìm ẩn chấp nhất và không can tâm đối với Du Du, làm cho cô không thể không giương mắt lên đối mặt với anh.

“Lục Trình Thiên, anh nhất định phải ép tôi đến bước này sao? Rốt cuộc là tôi có lỗi với anh ở chỗ nào?” Ánh mắt Đan Diễn Vy mang theo sự đau khổ, sắc mặt xám xanh.

Yết hầu Lục Trình Thiên hơi co giật, trong nháy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ không nỡ.

Nhưng nhớ đến người đàn ông có ánh mắt như hổ kia, nhớ đến Vũ Thư, lại nhớ đến người phụ nữ có tính tình kỳ cục này, cuối cùng anh vẫn nhịn xuống.

Sau đó, anh liền nở nụ cười lạnh: “Tôi ép cô? Không phải là cô đang ép tôi à? Chưa có sự đồng ý của tôi mà đã sinh Du Du, vốn đây chính là do cô tạo nghiệt, cần gì phải giả bộ đáng thương trước mặt tôi.”

Sắc mặt Đan Diễn Vy không còn một chút máu.

Trong lòng Lục Trình Thiên cũng thấy không thoải mái, cố gắng thức tỉnh bản thân mới không chế lại đôi tay đang muốn ôm cô gái này vào ngực.

Cuối cùng vẫn là mẹ Lục cau mày, nhìn không nổi nữa.

“Đủ rồi, đợi lát nữa Du Du xuống thì cùng nhau ăn cơm, vấn đề của hai người thì hai người tự giải quyết, nhưng phải thu liễm bớt khi ở trước mặt Du Du cho tôi.” Mẹ Lục thấp giọng dặn dò.

Đan Diễn Vy quay đầu sang chỗ khác, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy thằng nhóc mặc quần yếm, ăn mặc y như như một vị công tử nhỏ đang đứng ở phía xa xa, sắc mặt giấu trong bóng tối nên nhìn thấy cũng không rõ lắm.

Trong lòng Đan Diễn Vy tê rần, cô bước lên phía trước ôm thằng bé vào lòng: “Du Du…”

Du Du méo miệng, ỷ lại dựa vào bả vai của Đan Diễn Vy, khuôn mặt nhỏ chôn trong lồng ngực của cô mà cọ qua cọ lai, đáng thương chịu không nổi.

Lục Trình Thiên thu lại bước chân muốn tiến lên an ủi, ánh mắt anh rời đi nơi khác.

Anh sợ anh sẽ không nhịn được mà bước lên ôm hai mẹ con vào trong ngực.

Ánh mắt mẹ Lục oán trách nhìn sang Lục Trình Thiên, giống như là muốn nói: “Đều là chuyện tốt mà con làm ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK