CHƯƠNG 243: CHƠI ĐÙA RẤT KÍCH THÍCH
“Thì như con nói đi, dì dẫn con đi xem ti vi.” Vu Tư Tư sợ Hà Cảnh Quân sẽ chú ý, che cái miệng nhỏ của bé, đem ôm đến ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, ấn mở TV để bé xem.
Du Du nhìn điều khiển từ xa cùng đồ ăn vặt trước mặt mình, lại nhìn Vu Tư Tư đang lén lút đi về phía phòng bếp, nhún vai mặc kệ cô ấy làm gì, mình thì cầm điều khiển từ xa bắt đầu chuyển kênh.
Cửa phòng bếp mở ra, Hà Cảnh Quân nhìn thấy Đan Diễn Vy đang đeo một chiếc tạp dề trắng hình con thỏ rất lớn, có một chiếc nơ xinh xắn bên cạnh, tóc dài đến eo chỉ buộc đơn giản ở phía sau, có vài sợ tóc khẽ rũ xuống bên tai.
Dáng vẻ bận rộn giống như một cô vợ nhỏ đang rửa tay nấu canh cho chồng con của mình, trong lòng không khỏi xúc động, nếu như đây là sự thật thì tốt biết bao.
Ánh mắt Hà Cảnh Quân vô thức rơi trên cổ Đan Diễn Vy, làn da của cô rất trắng, giống như tuyết mùa đông không chút tì vết, ánh đèn màu cam trên đỉnh bếp chiếu vào người cô, khiến cô thêm phần dịu dàng.
Trong lúc lơ đãng mỉm cười trên khuôn mạt nhàn nhạt hiện ra hai cái má lúm đồng tiền, đôi mắt chuyển động phát ra ánh sáng rực rỡ, như có thể chạm vào tận đáy lòng người ta vậy.
Hà Cảnh Quân đứng si ngốc ở bên ngoài nhìn vào, lại không nhận ra trong mắt mình tràn đầy yêu thương .
Một màn hài hòa và xúc động này đều được Vu Tư Tư chụp ‘tách tách tách’ rất nhiều lần, nhìn bức ảnh trong điện thoại di động, định gửi đi nhưng vẫn cảm thấy thiếu gì đó, liền chọn thêm mấy cái ở trên màn hình, lúc này mới hài lòng cười.
Sau khi ấn gửi đi, miệng không tự giác nói một tiếng: “OK”
Ở một bên khác, mấy người đàn ông đang bàn chuyện quan trọng, trong đó có một người phát ra mấy tiếng ‘Đinh đinh đinh’.
Làm cho tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn sang, người đàn ông bình tĩnh dơ điện thoại di động trước mặt mọi người nói: “Đừng kích động, là tin nhắn của vợ tôi.”
Trương Tinh Nhiên không thể chịu được dáng vẻ đắc ý như muốn ăn đòn của Đường Kỳ Dũng, chua xót nói: “Thôi đi, lão K cậu cũng không cần đắc ý như vậy tôi nhớ Tư Tư còn không có đồng ý gả cho cậu đâu.”
“Cậu sẽ không thể hiểu được cảm giác này đâu.” Đường Kỳ Dũng thông cảm liếc nhìn thoáng qua Trương Tinh Nhiên, làm sao họ có thể hiểu tâm trạng của người có vợ.
Chuông tin nhắn này là anh đặc biệt cài đặt riêng cho cô, sợ mình không cẩn thận bỏ lỡ tin nhắn gì, trở về sẽ bị càm ràm.
Những người khác nhìn Đường Kỳ Dũng với con mắt chán ghét, chỉ có khuôn mặt Lục Trình Thiên là không có cảm xúc gì.
Hôm nay tất cả mọi người có thể cảm giác cảm nhận được sự lạnh lẽo đến sắp đóng băng trên người Lục Trình Thiên, không dám tuỳ tiện trêu chọc anh, dù sao chọc giận một con sử tử nóng nảy như vậy cũng không phải là hành động sáng suốt.
Đường Kỳ Dũng nghĩ những người này đang ghen tị, cũng không trốn tránh ấn mở tin nhắn, chỉ là khi nhìn thấy mấy tấm ảnh bên trong, sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mắt vô thức hướng về phía người bạn lạnh lùng bên cạnh.
Có phải người phụ nữ nhỏ bé này chê mọi chuyện vẫn chưa đủ lớn, hay là ngại anh sống qua lâu, lại có thể chụp những bức ảnh thế này đến kích thích bạn anh, có biết là dạo gần đây văn phòng đều tràn ngập mùi thuốc súng, một chút thôi cũng cháy được ư?
Được rồi được rồi, anh vẫn là yên lặng thu vào đi.
Người bên cạnh nhìn thấy Đường Kỳ Dũng biểu tình kỳ quặc, càng thêm tò mò Đường Kỳ Dũng nhận được tin nhắn gì, Trương Tinh Nhiên ở gần đó, anh lại là loại người tính cách không an phận, thừa dịp Đường Kỳ Dũng không chú ý, chộp lấy điện thoại.
Ngoài miệng còn lải nhải nói: “Sẽ không phải là cái gì đó không phù hợp với trẻ em chứ, còn muốn giấu đi.”
Anh liếc nhìn, con mắt suýt chút nữa bay ra ngoài, hú lên một tiếng quái dị sau nó đem điện thoại cho một người khác, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon, đôi chân dài run rẩy, con mắt căng tròn tự nghĩ là mình cẩn thận, liếc trộm Lục Trình Thiên.
Cái này, để anh hình dung như thế nào? Dù sao cũng chính là vô cùng khủng khiếp, muốn tặng một chiếc mũ màu sắc thông cảm và khỏe mạnh cho a Thiên.
Đường Kỳ Dũng ném cho Trương Tinh Nhiên một ánh mắt, nhìn xem, tự mình chuốc lấy cực khổ, để cho cậu không đi gây sự, lần này cậu cũng đừng nghĩ chạy được.
Một người khác bắt được điện thoại di động, Kiều Chấn Ly vừa quay trở lại nhìn thoáng qua sắc mặt cổ quái của những người đàn ông này, chân mày nhíu lại, im lặng mở màn hình điện thoại ra, rồi im lặng đưa điện thoại tới, ngược lại anh không có che giấu, trực tiếp nhìn Lục Trình Thiên nói:
“Cậu sẽ tức giận khi nhìn thấy nó, nếu không nhìn đoán chừng cậu sẽ nổi nóng.”
Cho nên anh lựa chọn biện pháp an toàn nhất.
Trương Tinh Nhiên ở bên cạnh giận dữ quát: “Kiều, cậu muốn chết, cậu có còn là con người hay không? Cậu nhìn xem, nếu đưa bức ảnh này cho a Thiên, cậu có phải muốn xát muối lên vết thương của cậu ấy không?”
Một ánh mắt chứa đầy sát khi hướng tới phía Trương Tinh Nhiên, anh vội vàng cười một viếc, khoát tay nói: “Cái kia, tôi chỉ là nói đùa thôi, nói đùa…”
Ba người biểu hiện rõ ràng như vậy, cho dù là kẻ ngu ngốc cũng nhận ra chuyện gì đang diễn ra, huống chi là không ai thông minh bằng Lục Trình Thiên, anh đưa thay cầm cái điện thoại Kiều Chấn Ly đưa tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn một vòng tất cả những người bạn ở đây.
Màn hình điện thoại sáng lên, trên tấm ảnh chụp một đôi nam nữ hài hòa như một đôi vợ chồng ân ái, một người vợ đảm đang đang bận rộn trong phòng bếp, một người đứng ở cửa nhìn qua với ánh mắt dịu dàng.
Mặt anh vô cảm, đầu ngón trượt vài lần, người chụp chọn góc độ rất tốt, trong tấm ảnh này mọi biểu cảm của người phụ nữ được chụp rất đúng chỗ, để anh có thể nhìn thấy rõ nụ cười trên khuôn mặt cô rõ ràng đến mức nào.
Không khí dường như đông lại, ba người ngồi bên cạnh rất muốn làm như không để ý đến, nhưng hơi lạnh xung quanh lại không ngừng thổi tới.
Trương Tinh Nhiên là người đầu tiên không chịu được, vô thức ngồi dịch sang phía bên cạnh Kiều Chấn Ly, vô tình bắt gặp ánh mắt dịu dàng Kiều Chấn Ly, em bé đỏ mặt, già vờ trừng mắt hung dữ một cái và rời đi.
Khuôn mặt người đàn ông co quắp, không có gì nhưng tựa như phóng điện, mẹ ơi, nếu như không bị ném thành bánh thịt, anh ta sẽ cân nhắc nhảy từ cửa sổ đi xuống.
Lục Trình Thiên mím môi, bàn tay nắm chặt, chiếc điện thoại không chịu được nổi lực, tiếng kim loại ma sát tạo ra âm thanh chói tai, bỗng dừng lại một chút, hung hăng ném chiếc điện thoại vào tường.
—— phanh.
Một âm thanh bén nhọn vang lên, chiếc điện thoại rơi xuống vỡ tan tành.
Trương Tinh Nhiên bị dọa run lên một cái, lại ngồi sát lại gần Kiều Chấn Ly thêm một chút.
Đường Kỳ Dũng, chủ sở hữu của chiếc đoạn thoại nhướn mày, cũng không phải vì tiếc chiếc điện thoại di động của mình, lần trước anh nhìn thấy A Thiên mất kiểm soát, lần này lại đến phiên chiếc điện thoại của anh, xem là chuyện này kích thích đến Lục Trình Thiên không nhỏ.
“Tiếp tục.” Giọng nói Lục Trình Thiên lạnh lẽo không chút gợn sóng, giống như người vừa rồi vừa ném chiếc điện thoại không phải là anh.
Tiếp tục? Còn nói cái gì? Bầu không khí như thế này nếu nói cái gì cũng đều là tìm chết, Trương Tinh Nhiên đẩy người đàn ông bên cạnh, ra hiệu anh mở miệng nói chuyện.
Kiều Chấn Ly nhìn bộ dạng hoảng sợ của Trương Tinh Nhiên, ánh mắt dịu lại, vẫn nhát gan như vậy, trên giường cũng ngoan như vậy thì tốt.
“A Thiên, Lục Nhĩ vẫn đang nhìn vào, mọi chuyện vẫn dựa theo kế hoạch mà tiến hành chứ?”