CHƯƠNG 50: HAI NGƯỜI ÔM NHAU
“Vy Vy, tớ không nói với cậu nữa, Thiên tới tìm tớ rồi.” Nghe giọng Vũ Thư vui vẻ giống như chú chim nhỏ, vội vàng nói.
Trong mắt Đan Diễn Vy đầy cay đắng, khẽ nói: “Ừ, vậy cậu mau đi đi.”
Trong nháy mắt khi Vũ Thư cúp điện thoại, cô rõ ràng nghe được giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền tới.
“Vũ Thư, anh đến đón em ra ngoài ăn cơm.”
Khi Hà Cảnh Quân đi vào phòng bệnh, lại thấy Đan Diễn Vy cầm điện thoại di động trong tay, dáng vẻ gầy yếu dựa ở đầu giường. Ánh mắt cô luôn sáng ngời mà giờ lại ảm đạm nhìn về chỗ nào đó của gian phòng, yên tĩnh giống như một đứa bé bị vứt bỏ.
Đan Diễn Vy như vậy làm người ta nhìn thấy cũng đau lòng.
“Vy Vy…”
Hà Cảnh Quân dịu dàng gọi. Anh ta rất sợ mình lớn tiếng một chút sẽ dọa cho cô giật mình, bởi vì giờ phút này trông cô yếu ớt như vậy.
“Cảnh Quân, anh qua lúc nào vậy?” Đan Diễn Vy giật mình, khi xoay người lại thì đã giấu đi vẻ đau xót trong mắt, cô lại trở thành Đan Diễn Vy lạc quan kia.
“Anh vừa mới đến. Chân em có đỡ không?” Hà Cảnh Quân đi tới, nhìn chân phải của cô bị treo thật cao.
Nếu Vy Vy không muốn cho anh biết khổ sở của cô, anh sẽ coi như không biết là được.
Đan Diễn Vy bình thản nói: “Vẫn tốt, em không sao, tối qua trích lấy máu nên phải quấn băng, trông không được dễ nhìn mà thôi. Hôm qua lúc về, em không cẩn thận bị trẹo chân.”
“Em còn chưa ăn sáng sao?” Hà Cảnh Quân thấy trên bàn có một cặp lồng đựng thức ăn còn chưa mở.
Nghe Hà Cảnh Quân nhắc nhở, Đan Diễn Vy mới phát hiện bên cạnh bàn có một phần cặp lồng đựng thức ăn nhỏ nhắn nằm yên tĩnh ở đó. Cô có gọi đồ ăn à? Sao bản thân cô cũng không biết thế?
Không đúng, cô căn bản không có gọi đồ ăn. Vậy cũng chỉ có người kia làm chuyện này.
“À, cái đó, em vừa nhận điện thoại của Vũ Thư nên quên mất.”
Đan Diễn Vy dời mắt khỏi cặp lồng đựng thức ăn, thoáng mỉm cười và khẽ nói: “Cảnh Quân, anh có thể bỏ cặp lồng đựng thức ăn này đi giúp em được không?”
Cô không muốn bất kỳ thứ gì có liên quan tới Lục Trình Thiên, cũng sẽ không tiếp nhận lòng tốt mà anh “đột nhiên” bố thí cho mình.
Nếu như, nếu như Vũ Thư không gọi điện thoại, trong lòng cô có thể còn dao động. Nhưng cô mới vừa nghe được giọng nói của Lục Trình Thiên ở chỗ cô ấy, giờ nhìn thấy cặp lồng đựng thức ăn này, trong lòng cô giống như nổi sóng.
Hôm qua Lục Trình Thiên “hăng hái bừng bừng” tìm cô, ngày hôm sau lại có thể giả vờ như không có chuyện gì mà đi tìm Vũ Thư. Đan Diễn Vy cô không đê tiện đến mức có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hà Cảnh Quân nhìn thấy rõ ràng chút khác thường lóe lên trong mắt Đan Diễn Vy. Cô chắc hẳn còn không biết cặp lồng đựng thức ăn này là do ai đưa tới.
“Ừ, không thành vấn đề.” Hà Cảnh Quân cầm cặp lồng đựng thức ăn trong tay, trong lòng càng nghi ngờ hơn. Đây là cháo hải sâm, chắc là mua được ở quán cháo mở cả trăm năm nay ở phía nam thành phố, bệnh viện lại nằm ở phía bắc.
Một bên đầu phía nam, một bên đầu phía bắc cách nhau rất xa. Nếu không phải là người để tâm thì lại làm sao có thể đi một chuyến như vậy.
Anh ta khẽ sờ cặp lồng đựng thức ăn thấy nó còn hơi ấm. Xem ra người đưa cháo tới chắc hẳn đã đi xếp hàng từ sáng sớm sau đó mới đưa qua, để đến bây giờ còn ấm, chờ một lát vừa lúc cô tỉnh lại có thể ăn.
Sẽ là ai chứ? Hà Cảnh Quân mím môi, không muốn suy nghĩ về phương diện này nữa.
“Vy Vy, em còn chưa ăn sáng, anh đi mua hai phần cơm về nhé?” Hà Cảnh Quân bỏ cặp lồng đựng thức ăn rồi quay lại phòng bệnh, ôn hòa hỏi.
“Không cần đâu Cảnh Quân, em không đói.” Đan Diễn Vy không muốn ăn.
Hà Cảnh Quân không đồng ý nói: “Vy Vy, bây giờ em bị ốm thì không thể không ăn được. Em chờ một lát, anh đi sẽ về nhành thôi.”
Thấy Hà Cảnh Quân cố ý, Đan Diễn Vy không tiện nói gì nên đành gật đầu nói: “Ừ, vậy làm phiền anh, Cảnh Quân.”
“Chỉ một chuyện nhỏ thôi. Hơn nữa anh cũng chưa ăn cơm, vừa vặn chúng ta ăn cùng nhau.” Hà Cảnh Quân nhìn về phía Đan Diễn Vy chớp chớp mắt nói.
Đan Diễn Vy mỉm cười có chút xấu hổ, chính cô không muốn ăn lại quên Cảnh Quân qua sớm như vậy còn chưa ăn cơm.
Hà Cảnh Quân vừa đi, vẻ mặt Đan Diễn Vy lại đờ đẫn dựa vào trên giường, điện thoại vẫn cầm trong tay khẽ rung lên.
Đan Diễn Vy cầm lên xem, dòng chữ hiện rõ ở phía trên làm cô thấy đau mắt.
Vy Vy, Thiên nói sẽ đưa tớ về, tớ rất vui vẻ đấy.
Đan Diễn Vy nhắn lại hai chữ chúc mừng rồi tắt điện thoại ném sang bên cạnh. Cô ngoại trừ nói chúc mừng thì còn có gì để nói nữa? Hình như không có gì cả.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng cô cảm thấy trống rỗng giống như bị thủng mất một lỗ làm cô hoảng hốt. Cũng bởi vì tin nhắn này mà lỗ thủng đó không ngừng được mở rộng, mở rộng đến mức cô suýt nữa cho rằng tim mình thậm chí còn không đập nữa.
Hai người đi gặp mặt gia đình à? Ha ha, thật tốt.
Thành quả cô nỗ lực ba năm còn không bằng Vũ Thư trở về nửa tháng. Con người quả nhiên rất kỳ diệu, đập đầu vào tường nam tới mức đầu chảy máu, trên người đầy thương tích, cô cũng nên buông tay thôi.
Hà Cảnh Quân đến cũng chuyển sự chú ý của Đan Diễn Vy đi.
Hai người yên tĩnh ăn cơm. Hà Cảnh Quân thỉnh thoảng kể một vài chuyện cười. Đan Diễn Vy phối hợp cười theo vài tiếng, bầu không khí giữa hai người nhìn qua rất hòa hợp.
Nhưng Hà Cảnh Quân vẫn cảm giác được nụ cười trên mặt Đan Diễn Vy không thật, trái lại làm cho anh ta có cảm giác là cô đang gượng cười, chỉ không muốn làm mất hứng thú của anh ta thôi.
Hà Cảnh Quân khẽ thở dài nói: “Vy Vy, nếu như em không vui thì không cần ép mình phải cười như vậy.”
Tay Đan Diễn Vy cầm đũa dừng lại một chút mới ngẩng đầu, cười đến chẳng còn nhìn thấy mắt đâu, chỉ còn dáng vẻ lưỡi liềm cong cong: “Không có, Cảnh Quân em rất vui vẻ mà.”
Đột nhiên, Hà Cảnh Quân giơ tay ôm Đan Diễn Vy vào lòng, giọng nói ôn hòa lại có chút đau lòng nói: “Vy Vy, em đừng như vậy, anh sẽ đau lòng đấy.”
Mùi nam tính mát lạnh thản nhiên bao quanh cô, con ngươi của Đan Diễn Vy chợt co lại, đôi môi mọng đỏ mím chặt, cố nén không cho nước mắt tràn ra.
Bây giờ cô thật sự rất cần một vòng tay ấm áp, một chút an ủi đơn giản. Cô thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi, mệt tới mức cô sắp không kiên trì tiếp được nữa, sắp không thở nổi rồi.
Chỉ chờ tới khi cô muốn òa khóc thì gương mặt trẻ con kia lại hiện ra trong đầu, lập tức kéo cô từ trong hoảng hốt trở lại.
Đan Diễn Vy cố chớp mắt mấy cái, ép nước mắt trở lại, nhẹ nhàng đẩy Hà Cảnh Quân ra, trên gương mặt lại tươi cười nói: “Cảnh Quân, anh làm gì vậy chứ? Em chỉ bị thương ở chân, còn chưa yếu đuối đến mức như vậy đâu.”
Hà Cảnh Quân mở miệng muốn nói gì đó.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng đùa giỡn: “Ôi, tớ không thấy gì cả đâu, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi, xem như không nhìn thấy bọn tớ là được.”
Một tay Vũ Thư khoác lấy cánh tay của Lục Trình Thiên, một tay khác giả vờ giả vịt che mắt nhưng thật ra chẳng che được gì cả, bước chân nhẹ nhàng đi đến.
Trong miệng cô ấy còn không ngừng lẩm bẩm: “Không ngờ nha, không ngờ lại để cho bọn tớ bắt gặp được một cảnh tượng ấm áp như thế. Vy Vy, liệu cậu có thẻ cảm thấy tớ đến không đúng lúc không?”
“Biết tới không đúng lúc mà còn bước vào.” Vẻ mặt Hà Cảnh Quân rất tự nhiên tiếp lời, cũng không lúng túng vì bị người ngoài bắt gặp.