CHƯƠNG 338: KẾ HOẠCH CỦA CÔ
“Vy Vy, cậu có sao không, khát chết mình rồi, mình phải uống ngụm nước trước đã.” Vu Tư Tư đẩy cửa tiến vào, trước tiên tự rót cho mình một cốc nước rồi ừng ực uống.
Cô vất vả lắm mới trốn thoát khỏi tên khốn Đường Kỳ Dũng rồi chạy vội qua đây, muốn xem bạn thân mình còn sống hay không.
May mà người còn đây, không thiếu cái tay thiếu cái chân nào, ai bảo lúc cái tên Lục Trình Thiên rời đi, biểu tình kia quá mức khủng bố chứ.
“Là cậu tiết lộ chuyện của Du Du cho Lục Trình Thiên sao.”
“Phụt” một tiếng, Vu Tư Tư trực tiếp phun nước trong miệng ra, quay đầu nghi ngờ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đan Diễn Vy: “Cậu, cậu biết hết rồi?”
“Tớ không biết sao được, Lục Trình Thiên cũng đã tìm tới cửa rồi.” Đan Diễn Vy tức giận nói.
Vu Tư Tư thè lưỡi áy náy, vẻ mặt hối lỗi, từ từ đi qua: “Vy Vy, tớ thật sự không cố ý nói ra đâu, ai bảo cái đồ tiểu tiện nhân kia cố ý khiêu khích tớ, tớ bị kích thích nên mới nói ra thôi, cậu sẽ không trách tớ chứ.”
“Đương nhiên sẽ không.” Vu Tư Tư mặt vẻ tớ biết mà, còn chưa tỏ thái độ, Đan Diễn Vy đã nói tiếp một câu: “Tớ chỉ băm cậu thôi.”
“Đừng mà, tình bạn hữu nghị của chúng ta nhiều năm như vậy, nếu có thể tan vỡ thì đã tan vỡ rồi, cậu đừng trừng tớ như vậy nha, tớ hơi sợ đó.” Vu Tư Tư giả bộ vỗ vỗ ngực, thân thiết nói: “Tớ tuy đã nói ra, nhưng còn giúp cậu giáo huấn cái đồ tiểu yêu tinh kia đó.”
Đan Diễn Vy co rút khóe miệng nói: “Tớ còn phải cảm ơn cậu hay sao.”
“Vậy thì không cần.” Vu Tư Tư cười gượng một tiếng, mắt thấy sắc mặt của Đan Diễn Vy ngày càng xấu, lập tức sửa miệng nói: “Còn có chuyện khác tớ chưa nói đâu, cậu đừng tức giận nha, tức giận sẽ nhanh già đó.”
“Được rồi, cậu nói còn có chuyện gì chưa nói.” Đan Diễn Vy muốn biết Lục Trình Thiên đã biết được bao nhiêu chuyện.
Vu Tư Tư sờ đầu nói: “Cũng không nói gì, chỉ nói chuyện của Du Du, mấy chuyện rách nát của tiểu tiện nhân tớ còn chưa nói đâu.”
“Trước tiên đừng nói nữa, giải quyết chuyện trước mắt đã, Lục Trình Thiên muốn giành quyền nuôi Du Du với tớ, nghề nghiệp của anh ta là gì không cần tớ nói nữa, cậu nói phải làm sao bây giờ.” Đan Diễn Vy cũng không trách tội bạn mình, nhưng vấn đề xảy ra trước mắt cũng phải giải quyết.
“Hay là tớ tìm người xử lí Lục Trình Thiên?” Vu Tư Tư thấy vẻ mặt không muốn nói gì chỉ nhìn mình của Đan Diễn Vy, lập tức thay đổi biểu tình đứng đắn: “Tớ chỉ nói giỡn với cậu, làm dịu bầu không khí thôi.”
Cô nhìn Đan Diễn Vy không nói gì, lại khụ khụ nói: “Vy Vy, cho dù Lục Trình Thiên là luật sư đứng đầu, anh ta cũng không thể bỏ qua pháp luật đúng không, chỉ cần điều kiện của chúng ta tốt hơn so với anh ta, quyền nuôi dưỡng Du Du chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta.”
“Vậy cậu nói cho tớ biết, cơ hội giành phần thắng của cậu là bao nhiêu.” Đan Diễn Vy vô lực xoa xoa huyệt thái dương, cô có nên cân nhắc đổi một người bạn khác không?
Vu Tư Tư còn nghiêm túc nâng cằm suy nghĩ rồi nói cho Đan Diễn Vy một con số.
“Cậu có mười phần trăm cơ hội thắng?” Cái này cũng quá ít rồi.
“Không không, Vy Vy cậu hiểu lầm rồi.” Vu Tư Tư lắc đầu nói: “Cái này tớ cũng không chắc chắn đâu.”
“… .” Có một người người bạn ngốc như vậy cô còn có thể nói cái gì: “Tư Tư cậu nên cảm thấy may mắn bây giờ tớ không thể chạy, nếu không ý nghĩ đánh chết cậu tớ cũng có rồi.”
Vu Tư Tư gật đầu mạnh: “Tớ biết, tớ biết, còn cái này chưa nói với cậu, Vũ Thư bị tớ đánh thành mắt gấu trúc, mặt cũng sưng lên, nếu không phải cô ta xảo quyệt, tớ đã đánh đến mẹ cô ta cũng không nhận ra.”
“Bỏ đi, đi bước nào tính bước đấy.” Đan Diễn Vy thở dài rồi nói.
Vu Tư Tư nhìn thấy bộ dáng có chút chán nản của Đan Diễn Vy, cũng biết do mình nhất thời xúc động gây ra nhiều rắc rối cho Vy Vy: “Vy Vy, xin lỗi, nếu không cậu đánh tớ cũng được, chuyện này tớ chắc chắn sẽ lo đến cùng, cậu cứ yên tâm đi, tớ sẽ không để Du Du bị anh ta cướp đi.”
“Tư Tư, tớ không giận cậu, cậu không cần áy náy, thật ra tớ còn phải cảm ơn cậu nữa.” Đan Diễn Vy trêu chọc nói.
Vu Tư Tư liếc cô vài cái, hỏi: “Vy Vy, không phải cậu tức đến phát ngốc rồi chứ, sao cậu không tức giận, vì giữ kín chuyện của Du Du, cậu đã phải chịu khổ biết bao nhiêu.”
“Mấy cái này cũng đâu là gì, hơn nữa tớ tình nguyện chịu đựng.” Đan Diễn Vy nhẹ nhàng nói: “Cậu có biết để giữ bí mật này, đã bao lâu tớ không thể ngủ ngon, mỗi ngày đều không thể ngủ, mỗi lần đều sợ mình vô tình nói ra trong lúc ngủ, áp lức lớn đến mức tớ cũng sắp hói đầu rồi.”
Vu Tư Tư biết Đan Diễn Vy đang an ủi mình: “Cậu nha, cũng đừng cậy mạnh, tớ biết trong lòng cậu có bao nhiêu khổ.”
“Không khổ.” Đan Diễn Vy không biết là đang nói cho Vu Tư Tư, hay là nói cho chính mình nghe.
Cô khổ sao? Có lẽ người ở bên ngoài nhìn vào thấy cô rất vất vả, bốn năm nay chưa từng buông lỏng, mỗi ngày giống như một con quay luôn xoay tròn, cho dù nửa năm nay không làm việc, nhưng vẫn luôn lo lắng cho con mình, thậm chí tinh thần còn mệt mỏi hơn so với trước.
Nhưng cô có hy vọng, bởi vì đứa con phẫu thuật thành công thì có thể sống như đứa trẻ bình thường, nhưng, tất cả đều bị người ta phá vỡ.
Rõ ràng cô không muốn tranh bất cứ thứ gì, lại có người luôn cảm thấy cô là một mối uy hiếp, từng bước tiếp cận, khiến cho mọi việc đến bây giờ không thể kết thúc.
“Tư Tư, tớ quyết định rồi.”
“Cái gì?” Vu Tư Tư tưởng Đan Diễn Vy đã nghĩ ra biện pháp đối phó với Lục Trình Thiên.
Chỉ thấy Đan Diễn Vy mỉm cười, đôi mắt linh động cười biến thành hình trăng lưỡi liềm, tươi cười rạng rỡ còn rực rỡ hơn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, lời nói ra lại khiến cho người ta kích động.
“Tớ sẽ không trốn chạy nữa, tớ cũng sẽ không để cho Vũ Thư thoải mái mà sống.”
“Vy Vy, rốt cục cậu đã nghĩ thông suốt rồi, tớ nhất định sẽ giúp cậu báo thù.” Vu Tư Tư kích động hận không thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi, má ơi, cô chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, quả thực so với cô gái lần đầu lên kiệu hoa còn khẩn trương hơn.
Nếu trong tay có cái loa, cô có thể thông báo toàn thế giới cùng ăn mừng, bánh bao rốt cục đã phản công.
“Vy Vy, cậu nói đi, muốn tạt axit sulfuric lên cô ta hay muốn chụp ảnh khỏa thân.”
“…” Đan Diễn Vy hô hấp cứng lại, tạm dừng vài giây, mới nói: “Tư Tư, cậu có thể sáng kiến hơn một chút không?”
“Cái này còn chưa đủ sáng kiến, hay là cậu có cái nào hay hơn?” Vu Tư Tư không biết ý nghĩ của mình có vấn đề gì, cái mà phụ nữ để ý không phải là dung mạo và danh dự sao.
Đặc biệt tiểu tiện nhân Vũ Thư kia, mặt mũi chính là mạng của cô ta, vả sưng mặt cũng được, hủy dung lại càng hay, nhưng có vẻ hai cách kia không hiệu quả lắm.
Ánh mắt Đan Diễn Vy mờ ám, mập mờ nói một câu: “Cầu mà không được.”
Trong lòng cô đã có tính toán.
Vu Tư Tư nghe không hiểu một câu không đầu không đuôi của Đan Diễn Vy, đang muốn mở miệng hỏi, Hà Cảnh Quân đã mang theo bác sĩ đi vào.
Phía sau còn đi theo người đàn ông.
“Sao anh lại đến đây.” Vu Tư Tư thấy Đường Kỳ Dũng thì đen mặt, trốn đến bên cạnh Đan Diễn Vy, cô còn nhớ mình đã phải trốn đến đây như thế nào.
“Bắt người.” Đường Kỳ Dũng cười mà như không nhìn chằm chằm vào cô.
Vu Tư Tư trực tiếp cảm thấy trong lòng phát hỏa: “Tôi với anh không quen.”