CHƯƠNG 324: HÔM NAY TÊN NGHIỆT CHỦNG NÀY PHẢI CHẾT
“Sao, muốn chạy trốn à, nằm mơ đi, hôm nay tên nghiệt chủng này không chết, đừng ai mong rời được khỏi đây.” Vũ Thư nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Đan Diễn Vy trong lòng cũng hơi sợ hãi nhưng sau đó lại nghĩ bản thân có ưu thế hơn.
Bên cạnh cô ta có nhiều tay chân như vậy, sẽ không chịu thiệt giống như lần trước nữa, cần gì e ngại chứ.
“Vy Vy, cậu đi trước đi, ở đây giao cho tớ.” Vu Tư Tư giơ tay ngăn giữa những người mặc áo đen kia với Đan Diễn Vy.
“Tư Tư…” Đan Diễn Vy ôm chặt Du Du đang hôn mê trong lòng, ánh mắt lo lắng nhìn Vu Tư Tư, cô biết thân thủ của cô bạn thân nhưng Vũ Thư đã có chuẩn bị kỹ càng từ trước, sẽ không để bọn họ chạy đi như vậy đâu.
Lần đầu tiên Đan Diễn Vy hận sự bất lực của mình như vậy, cho dù là hoàn cảnh nguy hiểm thế nào, cô luôn là gánh nặng của người khác.
Vu Tư Tư không quay đầu lại quát: “Đừng nói mấy lời thừa thãi, nếu Du Du xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đừng trách tình cảm chị em của chúng ta chấm dứt ở đây.”
Hơn nữa cô có ở lại cũng không giúp được gì.
“Các người trốn không thoát đâu.” Vũ Thư đã sớm lên kế hoạch tỉ mỉ, cô ta đã cho người canh gác khu vực này, sẽ không có người không liên quan nào xuất hiện, sau đó cô ta đưa ngón tay hướng về phía sau ngoắc ngoắc.
Có thêm ba bốn tên nữa đi ra.
Lúc này khả năng Đan Diễn Vy chạy thoát được càng nhỏ hơn, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, người do Hà Cảnh Quân sắp xếp từ phía sau chạy tới, cùng Vu Tư Tư chắn trước mặt bọn họ: “Cô Đan hãy đưa cậu bé đi trước đi, cậu chủ sắp tới đây rồi, chỗ này giao lại cho chúng tôi là được.”
Đan Diễn Vy thiếu chút nữa bật khóc, cô có thể cảm nhận được hô hấp của Du Du ngày càng yếu dần, không dám kéo dài thêm, cắn răng ôm Du Du xoay người chạy đến phòng cấp cứu.
“Đáng chết, còn không mau xông lên, nhất định phải ngăn được con tiện nhân kia lại.” Vũ Thư không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện mấy người đó, cô vất vả lắm mới chờ được cơ hội này, không thể để tiện nhân kia chạy thoát được.
Vu Tư Tư trực tiếp đá ngã người đàn ông trước mặt xuống đất: “Muốn qua thì phải hỏi xem nắm đấm của bà đây có đồng ý hay không.”
Những người khác nhìn thấy cô gái dữ dội như vậy đều sửng sốt, Vũ Thư không nhịn được gào lên: “Còn không mau xông lên, đứng ở đó làm cái gì, nếu người chạy mất thì các người cũng đừng mong sống sót.”
Mười mấy người nghe vậy thì toàn bộ gào hét rồi xông về phía đám người Vu Tư Tư: “Các anh em, lên.”
Đan Diễn Vy liều mạng chạy về phía trước, nghe thấy tiếng đánh nhau ở sau lưng, nước mắt không khống chế được rơi xuống, cho dù như vậy, bước chân của cô không dừng lại.
Cổ tay vừa bị trật khớp, nhưng không thấy đau, cô ôm chặt Du Du, không để bé rơi xuống.
Cô đã vứt giày cao gót từ lúc nào, đi chân trần liều mạng chạy về phía trước, gió lạnh thổi vào mặt, cắt trái tim vốn đầy vết thương của cô thành mảnh vụn.
Du Du, con nhất định phải kiên cường, mẹ không thể không có con, không có con thì mẹ không muốn sống nữa.
Chạy ra hành lang, dọc đường bệnh nhân trong bệnh viện đều nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai tán loạn đang ôm một đứa bé trong lòng, chân trần chạy về phía trước.
Đan Diễn Vy không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhiều lần chân nhũn ra suýt ngã xuống đất, nhưng cô cắn răng gắng gượng vượt qua, móng chân bật ra, máu chảy dọc theo ngón chân xuống đất.
Dọc đường chạy, cô để lại vết chân dính máu, in trong đôi mắt ngạc nhiên hoảng sợ của mọi người.
Có mấy người không nhịn được muốn tiến lên giúp nhưng lại bị Đan Diễn Vy tránh né.
Giống như cô là người không có cảm giác, cứ không ngừng chạy về phía trước.
Thời gian tưởng như rất dài, nhưng mới chưa quá mười phút, đối với Đan Diễn Vy mà nói, con đường này sao mà chạy mãi không đến được cuối đường, khó khăn lắm cô mới chạy được tới phòng cấp cứu, thấy mấy bác sĩ đang đi tới.
Rốt cuộc cô cũng không khống chế được tâm trạng kích động nữa, đầu gối khuỵu xuống, ‘bịch’ một tiếng, cô quỳ sụm xuống đất, nước mắt tuôn như mưa, giọng nói đau thương: “Cầu xin các bác sỹ cứu con tôi với, mau cứu con tôi.”
Giọng nói nghẹn ngào đau khổ của Đan Diễn Vy giống như chạm vào lòng trắc ẩn của bọn họ, các bác sĩ nhìn qua đã biết đã xảy ra chuyện gì, một người đón lấy đứa bé từ tay Đan Diễn Vy, một người liên lạc để chuẩn bị phòng phẫu thuật.
“Mau lên, hô hấp của đứa bé quá yếu, lập tức đưa đến phòng cấp cứu, lấy máy thở.”
Các bác sĩ tạm thời không quan tâm được đến tình trạng của Đan Diễn Vy, đều vây chặt quanh Du Du đưa về phía phòng cấp cứu.
Đan Diễn Vy không dám dừng lại, trái tim của cô giống như không còn là của cô nữa, nếu không nhờ trong lòng có tiếng nói phải cố gắng gượng thì e là cô đã ngã xuống rồi, chưa nhìn thấy Du Du thoát khỏi nguy hiểm, cô không thể nào yên tâm được.
Trên cổ tay nhẹ đi mới rõ nỗi đau thấu tim, mồ hôi lạnh lập tức túa ra, mặc dù vậy nhưng Đan Diễn Vy vẫn cắn răng đứng dậy, mũi chân vừa dùng sức, cả người lại sụp xuống, thì ra chân cô đã bị cào rách vô số vết thương rồi.
Người bên cạnh không nhìn được nữa, an ủi cô: “Cô gái, cô gặp bác sĩ kiểm tra trước đi, con cô nhất định sẽ không sao đâu.”
“Đúng vậy, cô đã cố hết sức rồi.”
“Cô nhìn chân cô xem, toàn là vết thương, để y tá xử lý trước đã.”
Không, đều là lỗi của cô, nếu không bởi vì cô thì Du Du sẽ không xảy ra chuyện này, trên người đau đớn thế nào cũng không bằng đau trong tim, Đan Diễn Vy cắn rách khóe miệng, chảy máu, cô mượn sự đau đớn này để đứng lên.
Vội vàng đuổi theo bóng dáng của bác sĩ sắp khuất tầm mắt.
Bệnh viện vốn ồn ào chen chúc, đột nhiên trở nên tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người mẹ mạnh mẽ trước mặt này, tất cả đều bị ánh mắt đau khổ của cô làm cho dính chặt tại chỗ, Đan Diễn Vy chạy đến đâu, đám người tự nhiên tránh qua hai bên nhường đường cho cô.
Cô bỗng hoàn toàn thông suốt một điều, tình cảm vô tư vĩ đại nhất trên thế giới chính là tình mẫu tử.
Lúc bắt đầu Đan Diễn Vy chạy còn nhanh, nhưng về sau chỉ có thể khập khiễng đuổi theo, bác sĩ phía trước tuy không đành lòng nhưng không dám dừng lại, chỉ sợ chậm trễ thời gian cấp cứu tốt nhất cho đứa bé.
Y tá bên cạnh không nhịn được đỏ mắt lên, giọng nói nhẹ nhàng như sợ đánh đổ Đan Diễn Vy đang gắng gượng với ý chí cuối cùng: “Cô ơi, làm phiền cô nói về bệnh tình của đứa nhỏ, chúng tôi sẽ nhanh chóng cứu bé.”
Đan Diễn Vy như được thức tỉnh, giọng nói kích động lại gấp gáp: “Cô y tá, con tôi bị bệnh tim bẩm sinh, tôi đưa bé đi tiêm, không biết bác sĩ kia lấy thuốc gì, con tôi lập tức biến thành như vậy, mọi người xin hãy phải cứu con tôi.”
“Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, bé đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi.” Y tá nhìn thoáng qua cổ tay và hai chân của cô, không nhịn được hỏi: “Cô ơi, cô có muốn đi xử lý vết thương với chúng tôi trước không?”
“Không, tôi không cần, tôi muốn chờ ở đây.” Đan Diễn Vy nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật, rất sợ trong nháy mắt sẽ không thấy được Du Du nữa.
Y tá nhìn cảnh này đồng cảm thở dài một hơi, cầm sổ ghi chép rời đi.
Đan Diễn Vy thẫn thờ đứng dựa vào bức tường lạnh lẽo chờ đợi, bác sĩ ra ra vào vào, thay một tốp rồi lại một tốp, trái tim cô vẫn treo lơ lửng, dây thần kinh căng chặt.