CHƯƠNG 344: LỤC TRÌNH THIÊN, ĐỪNG MÀ!
Đan Diễn Vy thật sự không ngờ người đột nhiên xông đến phòng bệnh của cô lại là Lục Trình Thiên, nhưng nhìn bộ dạng anh thở hổn hển, đôi mắt sâu hun hút như muốn ăn thịt người kia, Đan Diễn Vy liền theo bản năng mà co rúc về sau.
Người đàn ông này lại đang phát điên gì vậy.
Những cử động theo bản năng của cô đều bị Lục Trình Thiên thu hết vào trong mắt, trong lòng anh chợt dấy lên một sự đau nhói, từ bao giờ mà cô ấy lại bắt đầu sợ anh như vậy rồi.
Là khi anh ném cô dưới đường cao tốc, hay là khi anh và Vũ Thư diễn kịch trước mặt cô, hay là còn sớm hơn nữa…
Lục Trình Thiên thật không dám nghĩ thêm nữa.
Nhìn thấy cơ thể cao lớn của Lục Trình Thiên chợt động đậy, Đan Diễn Vy lập tức căng thẳng nói: “Lục Trình Thiên, anh làm gì vậy, anh đừng có mà qua đây, anh mà qua đây tôi bấm chuông đó.”
Sao cô xui xẻo như vậy, còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì tên hung thần này lại truy sát tới cửa vậy rồi chứ, cô còn chưa kịp chuẩn bị để đối phó như thế nào nữa a.
Lục Trình Thiên cũng chẳng mở miệng nói gì, anh từng bước từng bước đi về phía Đan Diễn Vy, ánh mắt của người đàn ông đáng sợ hệt như muốn nhìn xuyên qua cô vậy.
Đan Diễn Vy bất tri bất giác nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay căng thẳng siết chặt lấy tấm chăn, đôi mắt trợn to ra nhìn bóng hình Lục Trình Thiên đang từ từ áp sát mình, không khí xung quanh cô dường như bởi vì sự xuất hiện của anh mà đang trở nên cạn dần, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn nhiều.
“Lục Trình Thiên, anh, anh đừng qua đây.” Cô chưa từng thấy Lục Trình Thiên trong bộ dạng như này bao giờ cả, con người theo bản năng thì đều sợ hãi trước những điều mà mình không biết, cho nên cô cũng đâu phải ngoại lệ.
Đáy lòng cô ngập tràn một sự hoảng loạn kỳ lạ, cô muốn được chạy thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ này vô cùng, điều kỳ lạ chính là, trong lòng cô thì dường như hiểu rõ đây là chuyện gì nhưng lại không thể nói ra cảm giác cụ thể của mình được.
Một sự khó chịu tột cùng.
Lục Trình Thiên không hề để ý đến biểu tình kháng cự của Đan Diễn Vy, anh vươn tay ôm cô vào lòng mình một cách đầy bá đạo, đôi cánh tay rắn chắc khóa chặt cô vào trong vòng tay mình, không để lộ ra một chút kẽ hở nào, anh ôm cô chặt như thể muốn dung hòa cơ thể cô vào trong xương cốt của mình mới chịu được.
“Lục, Lục Trình Thiên, anh làm gì vậy hả! Mau buông tay ra.” Đối diện với cái ôm đột ngột đến nghẹt thở này của anh, cô chỉ sững sờ một phút, rồi sau đó bắt đầu kháng cự, giãy dụa kịch liệt, cô không thích Lục Trình Thiên như vậy chút nào.
Cô thà gặp một Lục Trình Thiên với khuôn mặt âm tà lạnh lẽo, không nói không rằng còn hơn.
“Đừng nhúc nhích.” Thanh âm khàn khàn của Lục Trình Thiên như thốt ra từ trong cuống họng, có thể thấy anh đã kìm nén tất cả những tâm trạng trong đáy lòng mình dữ dội như thế nào chỉ vì không muốn làm cho cô hoảng sợ.
Ngay từ khi ra khỏi văn phòng làm việc, anh cuống cuồng muốn được gặp cô, ôm chặt lấy cô, như thể chỉ có làm như vậy anh mới có thể xác nhận được cô vẫn còn ở bên cạnh anh một cách chân thực nhất.
“…” Đan Diễn Vy không thở được, tay chân cô cũng đều bị thương rồi nên chỉ có thể tạm thời mặc cho người ta xâu xé mà thôi.
Trong lúc trái tim Đan Diễn Vy đang đập thình thịch dữ dội thì Lục Trình Thiên đột nhiên lên tiếng, anh chậm rãi thốt ra một câu: “Tôi biết hết tất cả rồi.”
Đan Diễn Vy hệt như vừa bị điểm huyệt, cả người cô cứng đờ, tất cả những sự ủy khuất và đau khổ mà cô đã kìm nén trong trái tim bốn năm qua giờ đây hệt như nước lũ cuồn cuộn xô vỡ bờ đê mà nhấn chìm cô vậy, rõ ràng đã dâng lên đến tận đầu lưỡi rồi nhưng lại bị cô cứng nhắc nuốt xuống, tất cả những tâm trạng của cô đều bị kìm lại ở nơi cuống họng.
Những sự chua chát, sự đau đớn đang dày vò lên những sợi dây thần kinh của cô, khiến chúng điên cuồng đập loạn xạ lên.
Nhưng cô vẫn phải giả vờ như mình nghe không hiểu, cô cất giọng mắng anh: “Lục Trình Thiên anh có bệnh hả, nếu anh có bệnh thì đi tìm bác sĩ đi, còn nếu anh muốn tìm người để diễn kịch thì có thể đi tìm Vũ Thư, chứ chạy tới đây phát điên với tôi làm gì?”
Tại sao lại ngay lúc cô đã không còn muốn nghĩ ngợi nữa mà còn tới đây lôi vết thương của cô ra và xát thêm muối lên đó vậy, có phải anh phải nhìn thấy cô đau khổ tột cùng thì anh mới vui hay không hả?
Cô có thể thản nhiên tiếp nhận nhắc đến bất kì ai, nhưng anh thì không, chỉ có duy nhất anh là không xứng được nhắc đến mà thôi!
Cơ thể của người phụ nữ hệt như một tảng băng không có chút hơi ấm nào, rõ ràng anh đã ôm cô trong vòng tay rồi nhưng đáy lòng Lục Trình Thiên vẫn tuôn trào một cảm giác sợ hãi, giống như bàn tay anh đang nắm lấy một nắm cát, càng nắm thật chặt, thì những dòng cát trong tay càng biến mất nhanh hơn.
Anh không cho phép!
“Tại sao em không nói?” Nếu như cô nói với anh, anh nhất định sẽ không để cô phải chịu một chút khổ sở nào hết, cũng sẽ không hiểu lầm cô lâu như vậy.
Làm sao đây? Trong lòng rõ ràng là không để ý một chút nào nhưng cái khóe mắt đáng chết kia sao lại cay cay như vậy chứ, không biết từ lúc nào mà trong mắt Đan Diễn Vy đã dấy lên một tầng hơi nước rồi, cũng may mà anh ngả đầu lên vai cô, cho nên anh mới không nhìn thấy được sự yếu đuối trong mắt của cô.
Bảo cô nói gì đây? Nói bốn năm qua cô rất khổ sao, con cũng là do cô muốn sinh ra chứ không có ai ép cô cả, nếu cô nói khổ thì đó không phải rất kỳ cục sao.
Càng huống hồ, là cô không muốn nói sao? Là anh trước giờ chưa từng cho cô cơ hội để nói.
Dựa vào đứa con để duy trì mối quan hệ với một người đàn ông không yêu mình, sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô làm ra chuyện hèn mọn như vậy. Thanh âm của Đan Diễn Vy đầy cứng nhắc và lạnh lùng, cô tuôn ra từng chữ từng chữ rõ ràng để nói cho anh biết: “Lục Trình Thiên, nếu như anh còn nói thêm một chữ nữa thì đừng trách tôi không khách khí.”
Càng huống hồ, anh vốn không hiểu lòng của cô…
“Về bên cạnh tôi, tôi đảm bảo sẽ không để cho bất kỳ ai làm hại hai mẹ con em.”
Lục Trình Thiên là một vị vua bá đạo nhìn đời nhìn người chỉ bằng nửa con mắt, anh có thể đối diện với các tình huống bất ngờ và nguy hiểm mà sắc mặt vẫn không bao giờ thay đổi, anh cũng có thể ra đòn quyết đoán mà khiến một người hay thậm chí là một công ty phải biến mất chỉ trong vòng một đêm, nhưng không thể nào nói ra những lời mềm mại được.
Có thể nói ra câu này đã là một sự khó khăn với anh lắm rồi.
Nhưng khi nó đâm vào tai của Đan Diễn Vy, nó lại giống như một sự ban ân đầy thương hại, có phải là cô còn phải quỳ xuống để cảm tạ đại ân nữa không hả. Khóe miệng cô bất giác hiện lên một nụ cười tự giễu.
“Ha, thật ngại quá, chắc là tôi phải phụ lòng tốt của đại luật sư Lục rồi, tôi nghĩ chồng chưa cưới của tôi cũng có thể bảo vệ tốt cho hai mẹ con tôi rồi, không cần anh phải bận tâm đâu.”
Nếu anh nghe hiểu thì đi được bao xa thì đi đi, đừng có giả vờ giả vờ giả vịt trước mặt cô nữa được không?
Khi nghe đến ba từ ‘chồng chưa cưới’, hàng lông mày kiếm tuấn tú của Lục Trình Thiên liền cau lại dữ dội, nhưng nghĩ đến trong lòng Đan Diễn Vy vẫn còn tức giận nên anh cũng không tính toán chuyện này: “Đừng giận nữa.”
Đan Diễn Vy thật sự là bị Lục Trình Thiên chọc tức đến buồn cười rồi, tự nhiên từ đâu chạy đến đây nói một tràng rằng anh biết tất cả rồi, cô tha thứ cho anh đi, đây là câu trả lời mà anh muốn có đúng không?
Được a, vậy yêu cầu của cô rất đơn giản.
“Lục Trình Thiên, anh muốn tôi không giận nữa đúng không, được thôi, chỉ cần anh cầm dao lên đâm vào cơ thể anh một cái, thì tôi sẽ tha thứ cho anh.” Đan Diễn Vy cố ý khiêu khích, vì cô chắc chắn là Lục Trình Thiên sẽ không làm như vậy đâu.
Nhưng đáng tiếc là cô đã quên người đàn ông trước mặt cô đáng sợ như thế nào rồi: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Chỉ có vậy thôi sao là sao chứ, giống như lấy dao đâm vào người đối với anh mà nói chỉ đơn giản như ăn cơm thôi vậy. Đan Diễn Vy cũng không biết cô là đang hoang mang hay là đang tức giận nữa, cô cười khẩy rồi nói: “Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy thôi, không biết đại luật sư Lục có dám hay không đây.”
Lục Trình Thiên đột nhiên buông cô ra rồi đứng dậy, nhìn động tác của anh, vẻ mỉa mai trên khuôn mặt cô càng trở nên nồng đậm, tuy trong lòng cô đã đoán chắc là anh sẽ không làm như vậy, nhưng cũng không hiểu sao lại có một chút thất vọng nữa.
Đan Diễn Vy không ghét bỏ sự đạo đức giả của mình, thật ra ở một phương diện nào đó, cô còn đạo đức giả hơn cả Lục Trình Thiên nữa.
Lục Trình Thiên không nói gì cả mà đi thẳng đến bên chiếc bàn, cầm lấy con dao trái cây lên rồi trong chớp mắt đâm thẳng xuống, con dao chợt lóe sáng lên, chỉ còn vọng lại tiếng kêu thất thanh của Đan Diễn Vy: “Lục Trình Thiên, đừng mà!”