CHƯƠNG 449: AI MỚI LÀ VỢ CHÁU
“A… Anh Thiên…” Bị người ta buông mạnh ra, Vũ Thư bất ngờ bị dọa nhảy dựng, nếu là người khác đã bị cô ta chửi ầm lên.
Nhưng vừa ngước mắt lại thấy Lục Trình Thiên sắc mặt đã hơi trầm xuống, do dự một chút, Vũ Thư vẫn nhíu mày, oán trách kêu một tiếng gọi tên của Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên đẩy cửa ra, giọng nói lạnh lùng: “Tự mình quay lại.”
Vũ Thư bĩu môi bất mãn, hừ lạnh không mở miệng.
Dưới chân kéo đôi giày cao gót, bứt rứt đau đớn, lúc đi vào phòng ăn đã hơi đổ mồ hôi.
Lục Trình Thiên cứ như không nhìn thấy.
Vũ Thiên Dương nhìn hai người đi vào, có chút bất mãn: “Sao đi vệ sinh thôi mà lâu như vậy, còn muốn Thiên đi tìm con, Tiểu Thư, con đang làm gì vậy!”
Vũ Thư tính khí bướng bỉnh, lẩm bẩm không nói gì.
Lê Tuyết Cầm chú ý tới sắc mặt của Vũ Thư có chút không đúng, trước tiên chú ý tới cái chân khập khiễng của cô ta, lập tức hét lên một tiếng: “Tiểu Thư, chân con sao vậy?”
Nói xong, lập tức đứng dậy đi qua xem.
Vũ Thiên Dương cau mày, ánh mắt có chút suy nghĩ nhìn về phía Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên bình thản ngồi trên ghế mở tay áo ra.
Sắc mặt của Vũ Thiên Dương có chút không tốt.
Dù sao con gái của ông cũng lớn lên như lá ngọc cành vàng, bây giờ lại bị đùa cợt giống như một người chẳng đáng một xu?
Vũ Thư lã chã chực khóc, biểu tình có chút ủy khuất liếc qua Lục Trình Thiên, chợt nhỏ giọng nói: “Còn không phải Vy Vy… Con cũng không biết tại sao cô ta lại ở đây, sau đó ở trong nhà vệ sinh thấy con, cho nên…”
“Con nói cái gì? Tiện nhân kia…” Lê Tuyết Cầm lập tức trừng mắt, hùng hùng hổ hổ.
Ánh mắt của Lục Trình Thiên thản nhiên quét qua, không chút gợn sóng, lại khiến cho người ta nhịn không được mà run rẩy.
Vũ Thiên Dương thấy thế, nheo mắt lại, lời nói thấm thía: “Thiên, nếu hôn sự của cháu với Tiểu Thư đã đề ra, vậy có một số việc bác cũng phải nói rõ ràng với cháu.”
Trong lòng Lục Trình Thiên cười lạnh, nhìn qua chén trà trong tay.
Vũ Thiên Dương cũng không quan tâm tới hai người phụ nữ ở đây, một bộ người từng trải nói: “Phụ nữ này chơi đùa lúc còn trẻ cũng không có gì đáng trách, nhưng thời khắc quan trọng vẫn phải phân rõ ai mới là người sống cả đời cùng cháu, ai mới là vợ cháu, đứa con riêng của cháu chúng ta cũng không nói gì, nhưng người phụ nữ kia… Thiên à, cháu phải quản cho tốt.”
Mặc dù mở miệng nói giọng điệu bố vợ, nhưng lại có thêm sự nịnh nọt, còn kém không nói thẳng ông ta không quan tâm đến việc Lục Trình Thiên nuôi phụ nữ ở bên ngoài, nhưng vẫn phải cho Vũ Thư một phần thể diện.
Vũ Thư sắc mặt khó coi, Lê Tuyết Cầm cũng một vẻ muốn phát tác.
Lục Trình Thiên cười nhạo một tiếng, sắc mặt châm chọc.
Đứng dậy, Lục Trình Thiên nói: “Hôm nay không có tâm trạng ăn uống, bữa cơm này vẫn nên để sau này rồi ăn đi.”
“Thiên…” Vũ Thư hoảng sợ, như thể Lục Trình Thiên không muốn kết hôn nữa.
Vũ Thiên Dương giật giật khuôn mặt, mặt nhất thời đen như đáy nồi.
Ông ta đã uốn gối cúi mình như vậy, Lục Trình Thiên lại còn dám làm bộ làm tịch khiến cho ông mất mặt?
Thật sự nghĩ rằng anh là cậu chủ nhà họ Lục thì ông ta không có cách hay sao?
“Vũ Thư, quay lại cho ba!” Vũ Thiên Dương hừ lạnh một tiếng, tức giận hừng hực.
Vũ Thư còn đang chuẩn bị đứng dậy ngăn bước chân của Lục Trình Thiên lại.
Vì thế, một nhà ba người chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Trình Thiên rời đi như vậy.
Cửa được đóng lại, Vũ Thiên Dương tức giận ném vỡ một cái ly.
Lê Tuyết Cầm cũng không đi tới an ủi ông ta, còn nói: “Ông nói những lời kia là có ý gì, Tiểu Thư nhà chúng ta được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể chịu đựng được những người phụ nữ khác!”
Vũ Thiên Dương mở mắt ra, nhìn bà một lúc: “Ngu xuẩn, Đan Diễn Vy tốt xấu cũng là mẹ của con trai Lục Trình Thiên, bà làm trò trước mặt cậu ta nói cô ta là tiện nhân, bà nghĩ trong lòng cậu ta không tức giận sao? Tôi đang để cậu ta thả lỏng cảnh giác, về phần mấy người phụ nữ linh tinh đó, không nên xử lý ở ngay trước mặt có hiểu không?”
Vũ Thiên Dương sắc mặt âm ngoan, âm u trừng mắt nhìn Lê Tuyết Cầm, đôi mắt tối đen kia khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
Kết hôn nhiều năm như vậy, Lê Tuyết Cầm rất ít khi nhìn thấy ông ta như vậy.
Phó trưởng phòng Vũ được người ta khen ngợi tính cách hiền lành, lịch lãm bên ngoài rốt cuộc là dạng người gì, bà ta không thể rõ ràng hơn.
Cơ thể hơi run lên, Lê Tuyết Cầm khe khẽ nói: “Vậy… Vậy phải làm sao bây giờ?”
Mặc dù Vũ Thiên Dương nói mấy lời mang theo ý thăm dò và tỏ ra yếu thế, vẫn khiến cho Lục Trình Thiên phẩy tay áo bỏ đi, căn bản là không hề coi trọng cuộc hôn nhân với nhà họ Vũ.
Vũ Thiên Dương nheo mắt lại, cơn tức giận lúc nãy biến mất, trong mắt mang theo một tia sáng, chậm rãi nói: “Không vội, cuộc hôn nhân chưa được quyết định, vẫn là đêm dài lắm mộng, lần này không bàn lại vừa hay, hừ, một người qua thì bàn việc cưới xin cái gì, đến lúc đó nói ra ngoài còn không khiến cho người ta chê cười!”
Lê Tuyết Cầm sửng sốt, lúc này mới hiểu được cách làm lúc nãy của ông ta.
Dường như khiến Lục Trình Thiên rời đi cũng không phải là chuyện gì xấu.
Nhưng kéo dài như vậy thật sự sẽ không đêm dài lắm mộng sao?
Lê Tuyết Cầm có chút lo lắng nhìn về phía Vũ Thư: “Tiểu Thư, con nói như thế nào đây, con nắm chắc bao nhiêu phần với Lục Trình Thiên, nhỡ đâu nó đột nhiên muốn kết hôn với Đan Diễn Vy thì phải làm sao?”
Không trách bà nghĩ như vậy, thật sự nếu Lục Trình Thiên bởi vì một câu nói của bà ta mà tức giận, vậy chứng tỏ người phụ nữ Đan Diễn Vy kia có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cậu ta.
Vũ Thư vẫn rầu rĩ không vui ghé vào trên bàn, mũi khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Hừ, sẽ không đâu, Thiên đang vì cái chuyện kia mà trình đơn lên tòa với tiện nhân kia, nếu thật sự có suy nghĩ kia, sao có thể khởi kiện tiện nhân kia!”
Lê Tuyết Cầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vũ Thư vẫn rầu rĩ không vui.
“Tiểu Thư, con quan tâm bên bà Lục nhiều một chút, đừng đi ra ngoài chạy loạn cả ngày.” Vũ Thiên Dương nhìn Vũ Thư, trong mắt có chút bất mãn.
Vũ Thư cắn môi, không hé răng.
Lúc quay về, chân Vũ Thư bị thương nên có chút không tiện, Vũ Thiên Dương gặp một đồng nghiệp nên lên tầng uống hai chén, Lê Tuyết Cầm bảo người ôm Vũ Thư xuống.
Người đến đúng lúc là Lục Nhĩ.
Vũ Thư đối diện với khuôn mặt kia vẫn có chút ghê tởm, khó chịu, trong mắt không che dấu được sự chán ghét.
Ánh mắt Lục Nhĩ hơi ngừng một chút, cúi đầu, che dấu ý lạnh và sát ý dày đặc trong đáy mắt.
“Cô Vũ, để tôi đưa cô xuống.” Lục Nhĩ cúi đầu, cung kính nói.
Vũ Thư cau mày: “Bên ngoài không còn người khác sao?”
“Xin lỗi cô Vũ, bây giờ chỉ có tôi.” Lục Nhĩ mở miệng.
Vũ Thư không vui, chán ghét nhưng vẫn phải vươn tay ôm lấy cổ Lục Nhĩ, tùy ý để anh ta bế cô ta lên.
Sau đó lúc Lục Nhĩ mỉm cười ôm người lên, lại nghe thấy cô ta nói: “Lần sau ở trước mặt tôi thì đeo khẩu trang vào.”
Bộ dáng này thật sự rất ảnh hưởng đến mắt của cô ta.
Bước chân Lục Nhĩ dừng nửa bước, mới vâng lời nói: “Dạ, cô Vũ.”
Lê Tuyết Cầm ở bên cạnh xách túi, rất vừa lòng với thái độ của Lục Nhĩ.
Vốn lúc nhìn thấy anh ta lần đầu tiên, bà còn hoảng sợ, không quá yên tâm để người như vậy đi theo bên cạnh con gái, quan sát nhiều hơn, nhìn người này rất tuân thủ kỷ luật, tâm tư không xấu.