CHƯƠNG 330: KHÍ THẾ HỪNG HỰC ĐÁNH ĐẾN CỬA
“Tức chết tôi rồi, chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi là thành công rồi.”
Vũ Thư tức đến nỗi cứ nắm chặt hai tay, vẻ mặt tức giận đầy thống hận.
Nếu không phải giữa đường người của Hà Cảnh Quân đuổi tới, thì Vu Tư Tư đã vào tay ả từ lâu rồi, làm gì có chuyện để Đan Diễn Vy chạy thoát, chuyện sau đó ả hoàn toàn không khống chế nổi.
Ả đành chọn rút về đợi tìm cơ hội sau, nhỡ bị người của Hà Cảnh Quân bắt được, lại càng bất lợi.
Chỉ là ả cực kỳ không cam tâm, không phải lúc nào cũng có cơ hội tốt như thế này, sợ rằng Đan Diễn Vy sau này sẽ càng đề phòng hơn.
Vũ Thư bỗng nhíu mày, tự lẩm bẩm một câu: Không được, mình không thể ngồi không chờ đợi thế này được, phải tìm ra anh Thiên trước bọn họ.
Nghĩ tới đây, Vũ Thư lập tức cho người chuẩn bị xe, nhìn đồng hồ thấy đã là 12 giờ đêm, thời gian hơi bất tiện.
Nhưng ả không muốn để hai người kia đi trước một bước, may mà hiện tại ả không có tổn thất gì, thuốc đó đã được tiêm vào cơ thể thằng nghiệt chủng kia rồi.
Quá nửa là cứu không nổi đâu, mà có cứu được chắc cũng thành người thực vật, hoặc là thành một thằng ngốc, ha, Đan Diễn Vy có thêm một thằng con trai ngốc, vậy lại càng hoàn hảo.
Chết là hết, nhưng mà thành thằng ngốc rồi, con tiện nhân Đan Diễn Vy đó chắc chắn sẽ phải đau khổ cả đời.
Nghĩ như vậy, Vũ Thư nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.
Sáng ngày hôm sau, Vũ Thư cho người chuẩn bị đồ điểm tâm, lên xe chạy tới văn phòng luật sư.
Cô ả bảo người giúp việc của minh chia bánh cho nhân viên trong phòng làm việc, củng cố thêm cho hình tượng hiền hòa hào phóng của mình, rồi tự xách hộp đồ ăn đi vào văn phòng.
Cô ả đưa tay gõ cửa, nhẹ giọng hỏi: “Thiên à, anh có ở trong không?”
Trong phòng yên ắng hồi lâu, vài phút sau mới có giọng nam lạnh nhạt truyền tới: “Vào đi.”
Cũng may, Thiên không có gì khác thường, Vũ Thư điều chỉnh lại ánh mắt, lại nở nụ cười ngọt ngào, đẩy cửa bước vào: “Thiên, anh xem em đem gì đến cho anh này.”
Lục Trình Thiên ngẩng mắt thờ ơ nhìn cô ta, biểu cảm lạnh lùng chẳng thay đổi gì, rồi cúi đầu lật tiếp văn kiện trong tay.
Trong lòng Vũ Thư giấu diếm nhiều chuyện, nên không để ý thái độ Lục Trình Thiên đối với mình, tự nhấc chiếc hộp lên, cẩn thận bày ra, nhẹ nhàng nói: “Trình Thiên, đây toàn là bánh anh thích ăn, em bảo dì Trần làm riêng cho anh đó.”
“Ừ.” Lục Trình Thiên không lạnh không nhạt đáp, không thèm để ý đến bánh mà cô ta “cẩn thận” chuẩn bị cho mình.
Vũ Thư trong lòng thấy hơi tổn thương, sáng sớm cô ả đã bảo dì Trần chuẩn bị bánh rồi, Thiên không thèm nhìn một chút gì sao, nghĩ lại vài ngày nay bận rộn đối phó nghiệt chủng kia, đúng là hơi lơ là Thiên rồi.
Thảo nào Thiên lại không vui.
“Thiên, trưa nay anh có thời gian không, chúng ta đi ăn chung đi.” Vũ Thư cẩn trọng hỏi.
Lục Trình Thiên hơi nhíu mày, định mở miệng nói.
Bên ngoài có tiếng cãi nhau, càng ngày càng lớn, hình như có người ở ngoài đến gây chuyện.
“Lục Trình Thiên, anh ra đây cho tôi, con rùa rụt cổ nhà anh, cút ra đây cho tôi.”
“Lục Trình Thiên anh có còn là đàn ông không, một tí trách nhiệm cũng không có, đồ khốn nhà anh ra đây cho tôi.”
“Hôm nay bà đây không dạy anh một bài học, bà đây không mang họ Vu nữa.”
“Tư Tư, chúng ta vào trong rồi nói chuyện…”
Vũ Thư cũng nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa, mặt biến sắc, qua khóe mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn sau bàn làm việc của người đàn ông chuẩn bị đứng lên khỏi ghế, tim như muốn nhảy ra ngoài.
“Thiên, làm, làm sao vậy, sao lại có người tới đây gây chuyện thế.”
Bề ngoài Vũ Thư trông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng căng thẳng tột cùng, Vu Tư Tư đáng chết, đánh đến cửa thât rồi, tuy cô ả đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng phụ nữ phiền hà như Vu Tư Tư chắc chắn chuyện gì cũng làm ra được.
Lục Trình Thiên liếc Vũ Thư đang có vẻ sợ hãi, lạnh nhạt nói: “Anh đi xem xem.”
“Thiên anh đừng đi, em sợ.” Vũ Thư như con chim nhỏ sợ sệt nép bên cạnh Lục Trình Thiên, bàn tay thon thả nắm lấy góc áo anh không buông.
Đúng là vô cùng trùng hợp, Vu Tư Tư vượt qua sự ngăn cản của mọi người, bước vào phòng làm việc, đúng lúc nhìn thấy Vũ Thư “dựa sát” vào người Lục Trình Thiên, mà Lục Trình Thiên cũng không đẩy ra.
Không đẩy ra có nghĩa là đồng ý rồi, thảo nào Vy Vy thà chọn Hà Cảnh Quân, chứ không chọn Lục Trình Thiên vô tình vô nghĩa, mặt người dạ thú.
“Được lắm, đúng là gian phu dâm phụ, ông trời có mắt, hai người sẽ không có kết cục tốt đâu, đợi sét đánh chết đi.” Vu Tư Tư tức muốn chết, không thèm quan tâm đây là địa bàn của người khác, đạp đổ luôn một cái ghế trước mặt.
“Ầm” một tiếng, mọi người thấp thỏm, tò mò thò đầu nhìn qua cánh cửa, lại nghe thấy lời Vu Tư Tư nói, trong long nghi hoặc.
Nhưng bọn họ chẳng mấy chốc đã không nghe thấy gì nữa vì cửa phòng đã đóng lại rồi.
Là Đường Kỳ Dũng đóng cửa, cậu ta cũng không định không ngăn người phụ nữ của mình.
“Tư Tư, cô đừng ở đây ăn nói linh tinh, đây không phải là nhà cô.” Vũ Thư trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nói giúp cho Lục Trình Thiên.
Vũ Tư Tư cười mỉa mai: “Sao thế, dám làm không dám chịu à, xem hôm nay tao có lột cái mặt nạ giả tạo này của mày ra không?”
Vũ Thư thấy Vu Tư Tư bừng bừng lửa giận bước về phía mình, ra vẻ đáng thương nắm lấy góc áo Lục Trình Thiên, như bị dọa sợ: “Thiên, anh mau cứu em, anh xem, cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống em kìa.”
Vu Tư Tư vừa đúng lúc bước đến chỗ Lục Trình Thiên, thì một cánh tay chặn trước mặt cô, chặn đường cô lại, cô nghiêng mặt thấy Lục Trình Thiên đang lạnh lùng nhìn mình.
Giọng nói trầm khàn: “Nói rõ lời vừa rồi cho tôi.”
Vu Tư Tư không hề lùi bước mà nhìn lại Lục Trình Thiên, thần bí nói: “Sao thế, tôi nói sai à, nếu đã không quản lí tốt phụ nữ của mình, thì để tôi quản lí thay anh.”
Ngừng một chút, lại mỉa mai thêm một câu: “Hay là anh nên hỏi người phụ nữ của anh đã làm ra chuyện táng tận lương tâm gì?”
Lục Trình Thiên nhíu mày, ánh nhìn chuyển lên gương mặt đang kinh hãi của Vũ Thư. Vũ Thư ra vẻ tủi thân, vô tội lắc đầu nguầy nguậy: “Thiên, em thật sự không làm gì cả, em không biết cô ta đang nói gì, Thiên anh phải tin em.”
“Ha, tao chưa gặp loại người nào vô liêm sỉ như mày, Vũ Thư, mày còn đáng sợ hơn cả ác ma.” Vu Tư Tư cười lạnh, đôi mắt phượng nhìn thẳng Lục Trình Thiên: “Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh tin lời tiện nhân, hay tin lời tôi.”
“Thiên…” Vũ Thư căng thẳng chờ đợi.
Lục Trình Thiên liếc Vu Tư Tư, lạnh nhạt đáp: “Tôi chỉ tin những gì chính mắt mình nhìn thấy.