CHƯƠNG 268: MÌNH MUỐN CẬU SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT.
“Nếu cậu chỉ muốn nói mấy điều này, vậy thì mình không muốn nghe nữa.” Đan Diễn Vy cau mày và lập tức đứng dậy khỏi ghế.
Vũ Thư dường như đã sớm có dự tính, ngay lúc Đan Diễn Vy đứng dậy, cô ta liền đưa tay ra và siết chặt tay cô lên bàn, buộc cô chỉ có thể đỡ nửa thân trên và không thể di chuyển: “ Đan Diễn Vy, cậu ngủ với người đàn ông của tôi rồi muốn đi như vậy sao?”
“Mình sẽ cho cậu một lời giải thích.” Đan Diễn Vy liếc nhìn những hạt máu đang tuôn ra từ mu bàn tay sau cuộc giằng co rồi trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng.
Vũ Thư dường như không cảm thấy đủ, đôi mắt lạnh lùng của cô ta vẫn chằm chặp nhìn thẳng vào Đan Diễn Vy, những hàng móng tay sắc bén từng chút từng chút xuyên qua làn da cô, nhưng trên khuôn mặt thì vẫn giữ nụ cười xinh xắn, Vũ Thư nói từng chữ từng chữ chậm rãi: “Không, mình muốn cậu phải cho mình một lời giải thích trong hôm nay.”
“Cậu muốn sao đây.” Sự đau đớn truyền đến từ mu bàn tay khiến cho Đan Diễn Vy cau mày dữ dội, nhưng vì sự hổ thẹn của cô với Vũ Thư, cho nên cô cứ để mặc Vũ Thư phát tiết.
Nếu điều này có thể làm cho cô ta cảm thấy tốt hơn.
Vũ Thư đã chán lắm cái điệu độ tỏ ra xót ra thương cảm này của Đan Diễn Vy lắm rồi, như thể cô ta mới là kẻ không biết gì nhưng cứ tỏ vẻ ta đây vậy, điều đó đã xúc phạm đến lòng tự tôn và kiêu ngạo rất lớn của cô ta rồi, cô ta thật sự rất muốn cầm lấy ly nước trước mặt Đan Diễn Vy rồi hất thẳng vào mặt cô.
Thanh âm u ám của Vũ Thư vang lên: “Mình muốn cậu sống không bằng chết, được không?”
Những giọt nước từ khóe mắt của Đan Diễn Vy dọc theo những sợi tóc của cô rơi lã chã xuống khăn trải bàn, cô nhắm nghiền mắt lại, cô dùng sức rút bàn tay của mình ra rồi quệt lên vệt nước mắt đang lăn dài trên má, sau đó Đan Diễn Vy bình tĩnh mở mắt nhìn một Vũ Thư đang giận dữ tột độ.
Thanh âm cô càng lúc càng trầm lạnh: “Việc mình nợ cậu và những gì mà cậu đã làm với mình thật sự vốn không đáng nhắc đến chút nào, đừng nghĩ rằng mình không biết gì cả, mình chỉ không muốn làm khó lẫn nhau, dù sao đi nữa chúng ta cũng là bạn bè.”
Vũ Thư nhìn vào đôi mắt lạnh lùng tựa băng sương của Đan Diễn Vy, trong lòng cô ta có hơi run lên một chút, cô ta giả vờ như không hiểu những gì cô nói rồi còn cứng miệng nói: “Cái gì mà chuyện mình đã làm chứ, cậu không biết liêm sỉ đi câu dẫn bạn trai của khuê mật mà còn dám ở đây nói sao.”
“Vũ Thư, mình đã nói mình chưa bao giờ có ý muốn giành anh ta với cậu, hơn nữa mình cũng đã rút lui rồi, đây là lần cuối cùng mình gặp cậu, tự lo cho mình đi.” Đan Diễn Vy rút tay mình lại trong ánh mắt kinh ngạc của Vũ Thư, sau đó bình tĩnh cầm lấy túi của mình rồi quay người rời đi.
Vũ Thư ngồi sững sờ trên ghế một lúc lâu, đợi tới khi cô ta kịp phản ứng lại thì Đan Diễn Vy đã đi mất hút rồi, trong lòng cô ta chợt thổi bùng lên một ngọn lửa giận dữ, Vũ Thư quơ tay một cái, hai chiếc ly trên bàn liền rơi xuống mặt đất.
Tiếng ‘loảng xoảng’ của ly vỡ đã thu hút sự chú ý của mọi người trong tiệm cafe .
May mắn thay, hôm nay không phải là ngày nghỉ nên trong tiệm cũng không có đông người lắm, người phục vụ nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy đến, sau đó lịch sự nói: “ Xin hỏi cô đây có gì cần giúp đỡ không?”
“Cút đi.” Vũ Thư giương đôi mắt hung hãn dọa cho người phục vụ sợ xanh mặt, cô phục vụ vừa nhìn người phụ nữ ăn mặc sang trọng ở trước mặt thì cũng biết, thân phận của cô ta nhất định không phải đơn giản, nhất định không phải là người mà một cô em gái làm thêm như cô có thể chọc tới được.”
Nhưng thân là một nhân viên trong tiệm, cô đành phải miễn cưỡng hỏi: “Thưa cô, mấy, mấy cái ly này……”
Ly bể rồi thì phải bồi thường chứ, đối với bọn họ thì có thể không đáng bao nhiêu tiền nhưng đối với cô thì đó là cả tuần lương đó a, nơi này dù sao cũng là một tiệm cafe cao cấp, những chiếc ly được sử dụng đều được tuyển chọn tỉ mỉ với chất liệu đắt tiền.
“ Tiền chứ gì, cho cô.”
‘Bộp’ một tiếng, một sấp tiền được ném thẳng vào mặt của cô phục vụ, sau đó bay lã tã xuống đất, đôi mắt khinh bỉ của Vũ Thư liếc nhìn cô một cái: “Sao vậy, không lấy sao?”
Người phục vụ nhìn xuống đống tiền trên mặt đất, một cảm giác nhục nhã xuất hiện, nhưng đây mới chính là hiện thực của cuộc sống này cơ mà, cho dù cô không chịu, cô vẫn phải ngồi xổm xuống nhặt từng tờ một.
Vũ Thư nhìn người phục vụ đang cúi đầu xuống trước mặt mình như một con chó, bóng lưng và biểu cảm đó thật sự rất giống với bộ dạng vô tội của Đan Diễn Vy, điều này khiến đáy lòng cô ta dấy lên một sự khoái cảm khi được báo thù.
Người phục vụ không dám nói một lời, cô vừa nhặt tiền vừa lau nước mắt, người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều vô cùng tức giận nhưng không ai có gan tới chọc vào Vũ Thư cả.
Đột nhiên, một cảm giác đau đớn truyền đến lưng của cô phục vụ, sau đó cả người cô nằm lăn lóc trong đống mảnh thủy tinh vỡ lúc nãy, trên cánh tay đã hiện ra vài vết cắt rỉ máu, cô hét lên trong đau đớn: “Ah, đau quá, đau quá …”
“Aiza, thật ngại quá, chân tôi bị trơn, phần tiền dư còn lại cứ coi như là chi phí thuốc men cho cô vậy.” Vũ Thư càng nhìn thấy bóng lưng cô thì càng khó chịu, cô ta dứt khoát đem hết mọi lửa giận lúc nãy với Đan Diễn Vy, giáng lên đầu của cô phục vụ này.
Một đạp trực tiếp đá cô ngã lăn lóc xuống sàn, sau đó Vũ Thư lại lấy thêm một xấp tiền từ trong túi ra rồi rải lên đầu cô phục vụ đầy sự sỉ nhục.
Người phục vụ cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khóc lên thành tiếng, cô bò dậy từ dưới đất, bàn tay cô siết chặt sấp tiền trong tay như thể cô đang tức giận không thể chịu được nữa rồi: “Đủ rồi, tôi không cần đống tiền thối này của cô, cô mau xin lỗi tôi ngay!”
Bộ dạng Vũ Thư như đang nghe thấy một câu chuyện cười hoang đường vậy, cô ta bật cười một cách chế nhạo: “Cô nói gì cơ, muốn tôi xin lỗi sao, cô nghĩ mình xứng?”
“Rõ ràng là do cô cố ý, là cô cố ý giẫm vào tôi.” Tuy cô chỉ là một người phục vụ làm thêm nhưng cũng có tôn nghiêm của mình, cho dù hôm nay không còn việc làm nữa, cô cũng phải nói rõ đạo lý với ả ác phụ này. Cô phục vụ trừng đôi mắt giận dữ đầy nước mắt vào Vũ Thư.
Nhìn thấy ánh mắt mà cô phục vụ kia nhìn mình, điều đó khiến Vũ Thư nhớ lại bộ dạng của Đan Diễn Vy,cho dù Đan Diễn Vy có bị sỉ nhục như thế nào thì cũng sẽ nhìn mình với ánh mắt không bị khuất phục như vậy, cô ta hận không thể moi móc con mắt của cô ra được.
Vữ Thi giơ tay lên định giáng một bạt tai xuống, cú bạt tai đó không gây tiếng vang như mong đợi, vì cánh tay cô ta vừa giơ lên đã bị một người nào đó nắm lấy.
Chính là Đan Diễn Vy đã đi nhưng lại quay lại, cô chưa đi được bao xa thì lại nhớ tới cây dù vẫn còn nằm ở trên ghế, cô nghĩ chắc hẳn Vũ Thư đã đi rồi nên cô mới quay lại để lấy, dù sao đi nữa Du Du cũng sắp phẫu thuật rồi, tiết kiệm được chút nào hay chút đó vậy.
Thật không ngờ lại gặp phải một cảnh tượng khiến người người phẫn nộ như vậy: “Đủ rồi, cho dù cậu có tức giận thì cũng đừng có mà phát tiết lên người bên cạnh chứ.”
Vũ Thư chợt khựng lại trong giâu lát, sau đó nhìn thấy khuôn mặt bất bình của Đan Diễn Vy, cô ta đột nhiên cười lên, rồi dùng sức rút tay mình lại, ngay lúc người khác vẫn chưa kịp phản ứng, cô ta lại hung hăng giáng cú bạt tai đó vào mặt cô phục vụ.
‘Bốp!’
Cái tát vẫn được giáng lên trên mặt người phục vụ, trong phút chốc, trên mặt trái của cô đã ửng đỏ cả bàn tay, khiến cho cô càng khóc không thành tiếng.
Đan Diễn Vy tức giận kéo người phục vụ bị thương ra sau lưng mình, cô biết Vũ Thư đang cố ý thị uy trước mặt cô, muốn để cho cô hiểu rõ, thân phận của cô và cô phục vụ vô tội này là giống hệt nhau.
Chỉ cần Vũ Thư muốn thì hành hạ dày hay vò cô cũng chỉ là một chuyện dễ như ăn cháo thôi.
Giọng nói mang đầy sự phẫn uất vang lên: “Vũ Thư, cậu đừng có quá đáng!”
“Sao, cậu tức giận rồi sao, hô hô, thật là hiếm thấy a!” Nhìn thấy Đan Diễn Vy giận dữ thì Vũ Thư ngược lại lại càng thêm hưng phấn.