Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 299: THÀNH CÔNG TRONG VIỆC CHỌC GIẬN ANH.

“Đủ? Đan Diễn Vy, em nợ tôi quá nhiều rồi.” Đôi môi lương bạc của Lục Trình Thiên cong thành đường quyến rũ, nhưng những lời nói ra thì thật tàn nhẫn.

Đan Diễn Vy run rẩy, tự nhủ cô không nên quan tâm anh đang nói gì.

Cô liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, phát hiện chiếc xe không di chuyển nhanh lắm, chết thì chết thôi, cùng lắm là mặt mày trầy trụa, cô siết chặt tay vào cánh cửa, muốn nhân cơ hội mở cửa nhảy ra.

Lục Trình Thiên nhìn thấy động thái này của Đan Diễn Vy, anh hiểu ngay cô muốn làm gì, một ngọn lửa đột nhiên bùng lên trong mắt anh, giọng anh lạnh tanh: “Đan Diễn Vy, nếu em dám nhảy khỏi xe, tôi sẽ hạ bệ công ty của Hà Cảnh Quân, tin tôi đi, tôi nói được thì làm được.”

Đan Diễn Vy liền không dám nhảy nữa, cô nổi điên lao về phía Lục Trình Thiên, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, vừa đánh đập vừa mắng anh, mái tóc cô rối bù trông như một người phụ nữ điên rồ.

Nhưng cô thực sự không thể chịu đựng được, cả thể chất lẫn tinh thần, cô muốn điên lên.

“Lục Trình Thiên, anh khốn nạn, tôi nợ anh cái gì? Anh luôn bức tôi như vậy, chừng nào tôi chết thì anh mới tha cho tôi đúng không, tại sao các người lại áp bức tôi như vậy, tại sao!?”

Đánh mắng một hồi, cô cảm thấy không còn sức lực nào nữa, cả người nặng trịch, cô thực sự mệt mỏi, cô chỉ muốn Du Du lớn lên một cách bình yên, điều đó khó khăn như vậy sao, cô đã sai rồi, không dám nữa, không còn muốn ngông cuồng nữa.

Cô chưa đủ nhân nhượng sao, còn muốn cô phải làm sao nữa, họ mới hài lòng và dừng lại.

Lục Trình Thiên không biết tại sao Đan Diễn Vy lại đột nhiên bùng nổ như vậy, nhưng anh phát hiện cô có dùng từ ‘các người’, còn ai khác tìm Đan Diễn Vy gây khó dễ cho cô nữa sao? Bất ngờ anh nghĩ đến Vũ Thư, người gần đây trở nên an phận đến kì lạ.

Quá an phận cũng đồng nghĩa với không an phận, lẽ nào người phụ nữ nhỏ bé trước mặt anh muốn rời đi là vì những lời giáo huấn của Vũ Thư: “Cô ấy đã đến tìm em.”

Đan Diễn Vy chống hai tay đỡ cả người ngồi thẳng dậy, quay đầu lại, không muốn nhìn Lục Trình Thiên thêm nữa, đôi môi lạnh lùng của cô mím lại, phủ nhận: “Không có.”

Cô không phải Trinh nữ Maria, mang trên người ánh hào quang của sự vị tha, cô cũng hy vọng Vũ Thư sẽ bị trừng phạt, nhưng cô cần sự an toàn của Du Du, vì cô hiểu rằng Lục Trình Thiên sẽ không bao giờ ra tay với Vũ Thư, dù là dùng cạc gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể khiến Vũ Thư nhận sai, thậm chí có thể nhận lại phản ứng dữ dội hơn từ Vũ Thư.

Cô sợ hãi lắm rồi, không đủ khả năng đánh cược nữa, phương pháp rút củi dưới đáy nồi của Vũ Thư đã khiến cô hiểu được sự chênh lệch về thân phận là gì, châu chấu đá xe là gì.

“Nhìn tôi đi.” Lục Trình Thiên không ổn.

Đan Diễn Vy cắn môi dưới, rồi lại thả ra, ngước nhìn anh không chút nao núng: “Vũ Thư không có tìm tôi đâu, Lục Trình Thiên, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên gạt tiền anh, tôi không nên đe dọa anh, tôi không nên đá anh.”

Sau một hồi, cô dường như nghĩ thông suốt rồi, thở phào nhẹ nhõm, còn có tâm trạng mỉm cười với anh: “Tôi nhân đây trân trọng xin lỗi anh, làm ơn, làm ơn hãy buông tha tôi được không?”

Thái độ đột ngột thay đổi của Đan Diễn Vy khiến trái tim Lục Trình Thiên như bị đục ra một lỗ hổng và rỉ máu, anh không thích Đan Diễn Vy như thế này, lông mày anh nhăn lại, lạnh lùng nói: “Em nghĩ như vậy tôi sẽ mềm lòng sao?”

Đan Diễn Vy dịu lông mày lại, càng lúc càng trông dễ nhìn hơn: “Lục Trình Thiên, tôi có thể trả lại tiền cho anh mà không thiếu một đồng nào, đối với những cái khác, anh có thể đưa ra đề nghị, tôi sẽ trả lại cho anh dần dần.”

Cô không thể chịu sự tra tấn tinh thần của Lục Trình Thiên thêm nữa, dù cô không muốn nói với Cảnh Quân chuyện này, nhưng miễn là vạch được mối quan hệ rõ ràng với Lục Trình Thiên, cô sẵn sàng ngỏ lời với anh ấy vay số tiền này.

Ít nhất số tiền nợ Cảnh Quân, cô có thể trả dần dần, nhưng số tiền nợ Lục Trình Thiên, tương lai gần khó mà trả được.

“Bảo vị hôn phu của em cung cấp tiền cho em à?” Lục Trình Thiên mỉm cười dù đang rất giận dữ, nụ cười càng bình tĩnh càng dịu dàng, càng cho thấy anh càng khó chịu bao nhiêu.

Ví dụ, bây giờ nó đã lên đến đỉnh điểm.

“Vâng, miễn là tôi có thể trả cho anh, tôi có thể chấp nhận bất cứ điều gì.” Đan Diễn Vy không nhìn lên, nếu không cô sẽ chẳng nói như vậy.

Thật tiếc vì mọi thứ đều xong cả rồi, giọng nói trầm ấm của Lục Trình Thiên giống như một thanh kiếm phủ băng, lời nói cặn bã vây lấy trái tim đầy sẹo của Đan Diễn Vy: “Được, miễn là em ngủ với tôi một đêm, tất cả các nợ nần đều sẽ bị xóa sạch hết.”

Đan Diễn Vy hoảng hốt ngước lên, nhìn người đàn ông không lay chuyển trước mặt cô, như thể lời nói độc ác kia không được thốt ra từ miệng anh, cô khẽ mấp máy môi, khẽ mở miệng: “Anh nói gì.”

“Đừng giả vờ nữa, Đan Diễn Vy, em đã hiểu từ sớm rồi còn gì.” Lục Trình Thiên nhìn đôi mắt ngấn lệ như thể sắp vỡ òa của Đan Diễn Vy, anh gạt bỏ sự khó chịu trong lòng, khinh bỉ nói.

“Anh đúng là không biết xấu hổ.” Đan Diễn Vy không nghĩ nhiều, giơ tay tát vào khuôn mặt cao lãnh của Lục Trình Thiên.

Tiếng bạt tai không phát ra như dự kiến, cổ tay mảnh khảnh của Đan Diễn Vy bị một bàn tay rắn như sắt bóp lấy, như thể người đàn ông chỉ cần dùng một lực nhỏ, xương cổ tay cô sẽ dễ dàng vỡ ra.

Đôi mắt nguy hiểm của người đàn ông híp lại, sức mạnh trên cánh tay anh tiếp tục tăng lên, anh thấy rõ vẻ nhẫn nhịn trên khuôn mặt người phụ nữ, nhưng lại nhìn mình bằng sự thù địch bướng bỉnh, anh mỉm cười dịu dàng, lại băng giá như tuyết mùa đông, rơi vào trái tim, lạnh lẽo.

“Đan Diễn Vy, xin chúc mừng, em thành công trong việc làm tôi tức giận rồi đấy.”

Anh vốn nghĩ tâm lý của mình đã được trau dồi đủ bình tĩnh, anh không dễ bị ai khiêu khích, duy chỉ có người phụ nữ trước mặt luôn khiêu khích và luôn thành công hết lần này tới lần khác, nhưng lần này thật sự đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh.

Đan Diễn Vy, em thực sự có khả năng làm những gì người bình thường không thể.

Đan Diễn Vy nhìn vào đôi mắt đen láy của Lục Trình Thiên, trái tim cô trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, cô biết người đàn ông trước mặt mình thực sự mất bình tĩnh rồi, nhưng cô không thể ở trong xe nữa: “Lục Trình Thiên, anh buông tôi, buông tôi ra đi.”

Lần này Lục Trình Thiên không nói gì, nâng một tay kéo cà vạt, tay còn lại thô bạo tóm hai tay Đan Diễn Vy trói bằng cà vạt, vây cô vào một chỗ không chút thương hại.

Nhìn động thái của Lục Trình Thiên, Đan Diễn Vy vô cùng sợ hãi mà muốn thoát ra, thế nhưng sức của cô chỉ là một lực như gãi ngứa so với một Lục Trình Thiên đã tập thể hình quanh năm.

Cô không thể bị Lục Trình Thiên bắt đi, Du Du vẫn đang đợi cô ở nhà, Cảnh Quân cũng rất tin tưởng cô, cô không thể đi theo người đàn ông trước mặt.

Hoàn toàn không thể.

“Đan Diễn Vy, em đang làm gì vậy!” Lục Trình Thiên hét lên.

Hóa ra Đan Diễn Vy không biết tự khi nào miệng mình đã bị cắn đến chảy máu, chất lỏng đỏ tươi nhỏ giọt trên quần áo dọc theo khóe miệng.

Đan Diễn Vy vẫn ngoan cố lặp lại một câu trong miệng: “Tôi không muốn theo anh, tôi không, tôi không muốn.”

Lục Trình Thiên thấy cô vẫn đang cắn môi, suy nghĩ đôi chút, đưa tay ra mở cái miệng nhỏ của cô, thay thế đôi môi cô bằng ngón tay mình, giây tiếp theo, một cơn nhói xuất hiện trên da thịt, máu chảy ra lần này không còn là của cô nữa.

“Đan Diễn Vy, em toàn muốn phân rõ giới hạn với tôi như thế sao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK