CHƯƠNG 374: BÀN VỀ CHẤT LƯỢNG CỦA THỨC ĂN CHO CHÓ
Kiều Chấn Ly hô to một tiếng, tai Lục Trình Thiên nghe thấy một âm thanh xé gió rất nhỏ, cảm giác của anh cực nhạy cảm, nhanh chóng che chắn thân mình lại, một lưỡi dao mỏng như cánh ve đâm vào vai anh, đâm trúng ba phần thịt.
Lục Trình Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, tay ôm Du Du chỉ hơi lắc lư một chút, lại vững vàng ôm người vào lòng.
Vẻ mặt Kiều Chấn Ly tự trách: “Lão đại, anh thế nào rồi?”
“Không có việc gì.” Ánh mắt Lục Trình Thiên không thay đổi.
Làm sao có thể không có chuyện gì được, dù con dao kia không lớn, thế nhưng toàn bộ đều cắm vào trong thịt, không cần nghĩ cũng biết đó là tình cảnh như thế nào.
Lục Nhĩ cười ha ha, cũng coi như hôm nay có chút lợi nhỏ.
Kiều Chấn Ly âm tàn lườm Lục Nhĩ, hung hăng đá một cước vào chân của hắn ta: “Dám chơi đểu ông đây!”
Sau đó cho người lột sạch Lục Nhĩ, ngoại trừ tìm được con dao găm có cơ chế đặt biệt trên thắt lưng, trên đùi tìm được một lưỡi dao gãy, tìm được một gói thuốc trong cái đinh ở tai.
“Mẹ nó, tên tiểu tử này chính là một con rết, toàn thân đều là độc!” Kiều Chấn Ly hừ lạnh, một cước đá hắn ta ra ngoài, ném cho thuộc hạ.
Trên xe, trán Lục Trình Thiên toát mồ hôi lạnh, ánh mắt rơi vào thân thể Du Du, sự khát máu trong mắt chậm rãi thối lui, thay vào đó là ấm áp và đau lòng.
Bình tĩnh mà nhìn kỹ lại, thật ra dáng dấp của Du Du rất giống với anh, nhưng anh lại tìm thấy cảm giác quen thuộc trên gương mặt non nớt này.
Trong nháy mắt, cả trái tim cũng ấm áp hẳn.
Lấy ra điện thoại đang reo, anh nhận điện thoại chỉ sau một giây.
“Lục Trình Thiên, anh không xảy ra chuyện gì chứ? Bây giờ anh đang ở đâu?” Giọng nói lo lắng của Đan Diễn Vy ở đầu dây bên kia như muốn phá tung điện thoại mà đến.
Lục Trình Thiên cười khẽ một tiếng, ánh mắt mang theo một tia hài lòng.
Đầu ngón tay cầm điện thoại, đau đớn ở sau lưng khiến anh muốn nhe răng trợn mắt, nhưng quả nhiên vẫn an ủi người ở bên kia: “Không sao, bây giờ lập tức trở về.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy tốt rồi.”
Đan Diễn Vy thả lỏng được một chút, nhẹ nhàng thở ra một tiếng, chợt vội vàng hỏi: “Du Du đâu? Du Du bây giờ ra sao rồi? Anh có…mang Du Du trở về không?”
Khóe mắt mang theo một tia chua xót, trong lòng Đan Diễn Vy rối bời.
Lục Trình Thiên dương dương tự đắc cười một tiếng: “Đan Diễn Vy.”
“Ừm?” Đan Diễn Vy căng thẳng nắm chặt điện thoại trong tay.
“Em hỏi sự an toàn của tôi trước.” Lục Trình Thiên giống như một con mèo con trộm được cá, giọng nói mang theo sự nhắc nhở ranh mãnh.
Đan Diễn Vy hơi sững sờ, trên khuôn mặt đầy nét xấu hổ, còn có sự tức giận.
Chờ cả nửa ngày mới nói được một câu: “Lục Trình Thiên, anh bị bệnh thần kinh hả!”
Bây giờ là lúc nào rồi mà còn để ý cái này?
“Bụp” một tiếng cúp điện thoại, cũng không biết mình nghĩ gì mà hỏi anh ta trước, còn có cớ cho Lục Trình Thiên trêu ghẹo.
Rõ ràng cô không có ý gì khác, chỉ là có cảm giác không có chuyện gì mà anh không làm được, anh đã nói chắc chắn sẽ mang Du Du Trở Về, vậy nhất định cũng sẽ thành công.
Chỉ cần anh không có chuyện gì, Du Du chắc chắn cũng không có chuyện gì.
Hừ, tại sao anh ta cứ phải xuyên tạc ý của cô chứ?
Du Du mới là bảo bối quan trọng nhất của cô!
Cô xấu hổ suy nghĩ cả nửa ngày, Đan Diễn Vy vừa lạnh lùng vừa xấu hổ, Hà Cảnh Quân đi lấy nước nóng trở về đúng lúc nhìn thấy, trong lòng hơi buồn bã.
Do dự đứng ở cửa một hồi, cầm bình nước nóng bước vào cửa.
“Vy Vy, có phải Du Du không sao rồi không?” Hà Cảnh Quân đi lên phía trước, đưa một ly nước nóng cho Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy gật đầu, vẻ mặt mang theo vui mừng: “Lục Trình Thiên nói lát nữa sẽ mang Du Du an toàn trở về, Du Du không xảy ra chuyện gì hết, thật sự quá tốt rồi.”
Gương mặt bất động thanh sắc của Hà Cảnh Quân đột nhiên chìm xuống, sau đó cười khổ.
Thời gian làm bạn và tỏ tình lâu như vậy, vẫn không chống cự nổi sự nhẫn tâm của Lục Trình Thiên đối với cô sao?
Sợ là ngay cả cô cũng không biết, lúc nhắc đến tên của Lục Trình Thiên, mặt mày của cô dịu dàng biết chừng nào.
Hà Cảnh Quân cúi thấp mắt xuống, che đậy đôi mắt cay cay lại.
Lục Trình Thiên để điện thoại di động xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười, Kiều Chấn Ly lái xe ở phía trước, chậc chậc lên tiếng.
“Người đàn ông này được tưới tình yêu thì khác rồi, chất lượng và số lượng cẩu lương này cũng thắng người khác một bậc!” Kiều Chấn Ly nháy mắt ra hiệu trêu chọc.
Lục Trình Thiên che giấu một tia mệt mỏi ở giữa chân mày, lười biếng nói: “Để Tiểu Lạc đem Lục Nhĩ đến đó thì sao?”
Kiều Chấn Ly biến sắc: “Đừng nha lão đại, bây giờ anh là người đã có vợ con, không thể để cho anh em ở một mình khó ngủ được.”
Vất vả lắm hai người bọn họ mới có thời gian ở cùng một chỗ, ròng rã nữa năm bọn họ không gặp mặt nhau rồi.
Lúc này phải để cho bọn họ có thời gian vui vẻ bên nhau, không chừng lần gặp mặt sau cũng phải hơn mấy tháng.
Lục Trình Thiên hừ lạnh một tiếng, Kiều Chấn Ly thành thành thật thật mà lái xe, không dám mở miệng nói tiếng nào nữa.
Xuống xe, bọn họ ân cần tiếp đón Lục Trình Thiên.
Đan Diễn Vy đứng ở cửa ra vào chờ đợi đã lâu, lúc này cô căng thẳng sốt ruột, nhìn thấy Lục Trình Thiên và Du Du trở về, liếc mắt liền nhìn thấy Du Du đang được ôm ở trong ngực.
Tên nhóc lúc này đang ở trạng thái ngất xỉu, khuôn mặt tái nhợt xụi lơ trong lòng Lục Trình Thiên, dường như hô hấp khó khăn, trái tim Đan Diễn Vy như bị một bàn tay nắm chặt.
“Du Du…” nước mắt của cô nhanh chóng trào ra, Đan Diễn Vy hơi tiến lên muốn đưa tay ôm người vào trong ngực, nhưng lại sợ không cẩn thận làm đau bé, tay chân luống ca luống cuống.
Trước mắt cô giống như không phải là một đứa trẻ, mà là một con búp bê dễ vỡ.
Lục Trình Thiên cố gắng chống chọi đến bây giờ, thân thể cũng sắp rã rời, thấy toàn bộ tâm tư của cô đều đặt trên người đứa con, cũng không thèm liếc mắt anh một cái, lẩm bẩm một tiếng, đặt Du Du vào trong lòng cô.
“Ôm đi.” Lạnh lùng nói hai chữ này, giống như việc ôm Du Du là một chuyện gì đó khiến người khác bực bội.
Đan Diễn Vy vừa mới chạm vào da của Du Du, liền nhạy cảm phát hiện không đúng lắm.
“Lục Trình Thiên, Du Du phát sốt hả?” Cô mở to hai mắt hỏi anh.
Đầu của Lục Trình Thiên rất đau, đây là đang lên án anh sao?
“Tôi biết rồi.”
Lạnh lùng nói ba chữ này như có lệ với Đan Diễn Vy, quả nhiên nhận lấy ánh mắt bất mãn và cái cắn môi nhịn nhục của cô.
Đan Diễn Vy không dám nhiều lời, vội vàng ôm đứa bé vào trong bệnh viện.
Bác sĩ trong bệnh viện đã sớm chuẩn bị kỹ càng, dĩ nhiên chưa chạy mấy bước đã có bác sỹ và y tá đến đón Du Du.
Trước đó Kiều Chấn Ly đã gọi điện đến, lúc này Viện trưởng cũng đứng ở cửa ra vào, khom lưng hướng về phía Lục Trình Thiên: “Luật sư Lục, thật sự quá tốt rồi, rất cảm ơn cậu đã lo cho đứa bé Du Du này, tôi thay mặt bệnh…”
“Đừng có nói nhảm nữa, không nhìn thấy còn có người bị thương sao, tranh thủ thời gian chuẩn bị bác sĩ đi, đúng là không có mắt nhìn.”
Kiều Chấn Ly hừ lạnh một tiếng, khoát khoát tay với Viện trưởng.
Lúc này Viện trưởng mới chú ý tới toàn thân Lục Trình Thiên đều là mồ hôi lạnh, thân hình ông cũng hơi cứng ngắt.
Bị dọa lập tức cho người đi hỗ trợ.
Lục Trình Thiên khoát khoát tay, nhìn về phía Kiều Chấn Ly: “Trước cứ đến cục cảnh sát, quan trọng là phải xử lý Lục Nhĩ, tôi không muốn phải có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn nữa.”