Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 380: EM YÊU ANH NHƯ VẬY.

Lục Trình Thiên nghe thấy câu nói này, khuôn mặt lập tức đen lại.

“Được rồi, chân của cậu còn đang bị thương mua vằn thắn cái gì, tớ không muốn giống như một số người, vui mừng khi được hành hạ cậu, tớ uống sữa đậu này với ăn quẩy được rồi.” Vu Tư Tư đương nhiên sẽ không để cô mang cái chân bị thương đi xuống một lần nữa.

Chỉ là có chút khó chịu với dáng vẻ cậu chủ của Lục Trình Thiên mà thôi.

Đan Diễn Vy cảm kích mỉm cười, nụ cười kia rơi vào trong ánh mắt của Lục Trình Thiên lại rất khó chịu.

Đột nhiên đứng dậy, dáng người cao lớn vô cùng khí thế đứng trước mặt mấy người kia, cũng không quan tâm đến vắn thắn ở trên bàn, lạnh lùng liếc nhìn Đan Diễn Vy, sau đó rời đi.

Đan Diễn Vy bị anh nhìn cảm thấy rất ngạc nhiên, có chút khó hiểu khẽ xoa đầu, tự hỏi sao đột nhiên anh lại tức giận.

Đúng là đồ thần kinh!

“Cắt, biết mình không hợp với chúng ta, nên chủ động rời đi sao?” Vu Tư Tư nhìn bóng lưng của anh làm mặt quỷ, vui vẻ cầm bát vằn thắn lên ăn.

Đan Diễn Vy muốn ngăn cản, nhưng thấy dáng vẻ rất muốn ăn của cô ấy, chỉ khẽ mở miệng, dứt khoát từ bỏ.

Bỏ đi, Lục Trình Thiên cũng có người chuyên đưa đồ ăn sáng đến, thịt rau đầy đủ giàu dinh dưỡng, chắc chắn sẽ không bị đói.

“Anh đi rửa ít hoa quả, em xem có cần phải gọi Du Du dậy ăn chút gì đó không.” Hà Cảnh Quân dặn dò một tiếng, cầm hoa quả mới qua đến đi vào trong phòng tắm.

Cánh tay của Vu Tư Tư đột nhiên khẽ chọc vào cô, chớp chớp mắt, còn mang theo một biểu cảm kỳ quặc: “Tình huống gì đây? Sao Lục Trình Thiên lại ngủ ở đây? Đừng nói với tớ tối qua hai người chen chúc với nhau trên cái giường nhỏ này nhé?”

“Nói linh tinh cái gì thế? Ăn cũng không chặn được cái miệng của cậu!” Khuôn mặt Đan Diễn Vy lập tức đỏ lên, trừng mắt nhìn Vu Tư Tư.

Vu Tư Tư ngại ngùng giả vờ ho một tiếng, mới lên tiếng: “Cái kia, tớ chỉ tùy tiện nói thôi mà, đoán sai cũng không cần tức giận mà.”

Đan Diễn Vy “hừ” một tiếng, đi đến bên cạnh giường gọi Du Du.

Sau khi ngủ mấy tiếng, khuôn mặt trắng bệch của Du Du lúc này có chút đỏ, nhìn có vẻ tốt hơn rất nhiều, nhưng Đan Diễn Vy lại không dám lớn tiếng, ở bên cạnh cậu bé khẽ gọi mấy câu nhưng vẫn không thấy phản ứng, nên không tiếp tục gọi nữa.

Tìm một y tá đến để hỏi tình hình.

Y tá kia cười nói: “Không sao đâu, bác sĩ đã nói, chỉ cần không bị sốt nữa sẽ không có trở ngại lớn, trước mười giờ sáng sẽ trở lại, cô Đan yên tâm.”

Đan Diễn Vy thở phào nhẹ nhõm.

Vu Tư Tư biết tạm thời tiểu gia hỏa kia vẫn còn đang ngủ không thể ăn cơm, ăn xong vằn thắn liền đi qua, dặn dò Đan Diễn Vy phải nghỉ ngơi thật tốt. Còn dùng giọng điệu mập mờ đè thấp giọng nhưng lại dùng giọng điệu mà mọi người đều có thể nghe thấy: “Tớ không làm bóng đèn của hai người nữa, cố lên, anh Hà!”

Hà Cảnh Quân khẽ cười, khuôn mặt Đan Diễn Vy đều đỏ lên.

Vu Tư Tư đi ra đến cửa, nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, nhìn thấy Vũ Thư trang điểm xinh đẹp, trong tay còn cầm một chiếc hộp giữ nhiệt, dáng vẻ giống như một người vợ người mẹ đi đến cửa.

“Cô đến đây làm gì?”

“Tôi tìm Thiên, liên quan gì đến cô?” Vũ Thư lạnh lùng “hừ” một tiếng, trợn mắt nhìn Vu Tư Tư .

Khóe mắt Vu Tư Tư không chút che đậy sự mỉa mai: “Ồ, tốt nhất là như vậy, nếu như để tôi biết cô lại dám đến tìm Vy Vy và Du Du, xem tôi trừng trị cô như thế nào.”

Nhớ đến sự sỉ nhục lần trước, khuôn mặt của Vũ Thư lại lóe lên sự nham hiểm.

Sớm hay muộn cũng có một ngày cô ta sẽ nắm Vu Tư Tư trong tay mình, sau đó để cô chịu đựng sự sỉ nhục.

Vu Tư Tư nhìn thấy sự hung ác trong ánh mắt của cô ta, lạnh lùng hừ một tiếng, xem thường rời đi.

Người phụ nữ này đang kiềm chế sự hung ác, độc địa, nhưng muốn động vào cô? Chờ thêm một trăm năm nữa.

Chỉ có người tính tình tốt như Vy Vy mới bị bắt nạt.

Vũ Thư bị cô xem thường vô cùng tức giận.

Thầm nói với chính mình, phải vì đại cục, phải vì đại cục….

Sau mấy lần, mới có thể bình tĩnh lại.

Lúc này mới khẽ xoa mặt, mang theo nụ cười đúng mực, lắc eo đi về phía phòng bệnh của Lục Trình Thiên.

Đáng tiếc, ở trước cửa phòng Lục Trình Thiên có hai vệ sĩ, trực tiếp chặn cô ta ở bên ngoài cửa.

“Có nhầm không, tôi là bạn gái củThiên, tại sao không thể đi vào?” Hi vọng trên khuôn mặt Vũ Thư sụp đổ.

Hai người kia vẫn không có động tĩnh gì, một người với vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xin lỗi, cô Cảnh, ông Lục đang nghỉ ngơi, không gặp bất cứ ai.”

“Quy tắc là đối với những người khác, tôi nói rồi, tôi là bạn gái của anh ấy, bỏ đi, tôi sẽ tự mình nói với anh ấy.” Vũ Thư cắn răng, vẻ mặt rất khó nhìn.

Sáng sớm không ngủ dậy làm đẹp, chính là vì nghe lời của mẹ cô ta dùng sự dịu dàng, lòng thành để trói buộc Lục Trình Thiên.

Canh đã cũng đã chuẩn bị xong, kết quả gần đến cửa lại bị người khác chặn lại?

Vũ Thư tỏ ra vui vẻ, thêm lúc nãy bị người khác chọc giận, lúc này có thể có được khuôn mặt tốt với lạ.

Vệ sĩ đứng ở của vẫn không có chút động tĩnh nào, hai người như hai tảng đá đứng ở đó, rất khó chịu đối với người phụ nữ đẹp cả người tỏa ra mùi hương trước mặt.

Ánh mắt Vũ Thư đột nhiên thay đổi, một người mặc một bộ lễ phục kiểu đai đen trước mặt, bộ vị sóng lớn cuộn trào mãnh liệt đi đến gần người đàn ông.

Hai người vệ sĩ bị dọa nhảy lên, mặc dù biết bây giờ Vũ Thư vẫn chưa được chấp nhận, nhưng cũng biết mối quan hệ không rõ ràng giữa Vũ Thư và Lục Trình Thiên.

Lúc này sao dám chạm vào chứ, đột nhiên lùi lại về sau.

Ngay sau đó, cửa phòng bị kéo ra.

Trên khuôn mặt Vũ Thư hiện lên sự đắc ý, nhanh chóng đi vào.

“Cô Vũ….”

Lục Trình Thiên đang ở trong phòng nhắm mắt nghỉ ngơi, trên thực tế là nhắm mắt, đợi một người phụ nữ chủ động đưa đến cửa.

Tiếng ồn đột nhiên xảy ra khiến anh cau mày.

“Thiên, anh đã khỏe hơn chút nào chưa? Em đến thăm anh.” Vũ Thư trừng mắt nhìn hai người vệ sĩ đứng ở cửa do dự muốn đi vào, mỉm cười đi đến gần Lục Trình Thiên, giọng nói ngọt ngào đến đáng sợ.

Lục Trình Thiên lạnh lùng nhìn một cái: “Ai cho cô vào?”

Ngón tay của Vũ Thư dừng lại, trên mặt lóe lên một chút đau lòng, cúi đầu, dáng vẻ rất muốn khóc: “Xin lỗi, Thiên, có phải anh vẫn còn giận em không?”

Trên khuôn mặt Lục Trình Thiên hiện lên sự khó chịu.

Anh thực sự không có tâm trạng để quan tâm đến người phụ nữ này.

Vũ Thư vẫn còn cúi đầu đóng một vở kịch đau khổ về tình yêu: “Thiên, em là bạn gái của anh, em yêu anh như vậy, anh nên hiểu em buồn như thế nào khi đột nhiên biết được anh có một đứa con trai.”

“Sau đó?” Lục Trình Thiên mở mắt ra, ung dung liếc nhìn cô ta.

Trong lòng Vũ Thư run rẩy, tránh ánh mắt của anh: “Thiên, mặc dù lúc đầu trong lòng em không thoải mái, nhưng cũng là chuyện thường tình không phải sao? Hơn nữa chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, em là người như thế nào chả lẽ anh không biết sao? Cho dù thế nào, em cũng không làm ra những chuyện tổn hại đến Du Du.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK