Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 351: ƯỚC ĐỊNH MỘT NĂM

Nóng? Sao đây, còn muốn cô thổi nguội rồi đút cho anh ăn sao? Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ đó thôi là cả cơ thể Đan Diễn Vy lại trở nên ớn lạnh rồi, cô bực bội nói: “Nóng thì anh không biết dùng muỗng khuấy lên cho nguội một chút à, không lẽ còn đợi tôi đút cho anh ăn sao?”

Thấy Lục Trình Thiên không nói gì, nhưng đôi con ngươi âm u sâu thẳm đó lại nhìn chằm chằm vào cô, Đan Diễn Vy lập tức căng thẳng nói: “Anh đừng có mà nghĩ tôi sẽ làm như vậy, đó là chuyện không thể nào, tôi mua cho anh ăn là đã tốt lắm rồi.”

Quả nhiên, phần cháo này là tự cô mua cho anh ăn chứ không phải là cô mua dư. Nghĩ như vậy, hàng lông mày đang nhíu chặt lại của Lục Trình Thiên liền trở nên dịu lại một chút, nhưng anh vẫn còn hơi bất mãn mà nói: “Không thấy tôi bị thương sao hả?”

Nhìn cái tư thái cao cao tại thượng đang ra lệnh cho người khác của Lục Trình Thiên, đôi lông mày liễu của Đan Diễn Vy liền hung hăng giật giật, người đàn ông này không phải đã xem mình là tay sai rồi tùy ý sai bảo chứ? Đan Diễn Vy xị mặt xuống: “Anh bị thương ở chân, chứ đâu phải ở tay.”

Lục Trình Thiên cất giọng một cách lẽ thẳng khí hùng: “Không tiện.”

“Lục Trình Thiên, anh!” Đan Diễn Vy đang muốn nói gì đó nhưng cô lại liếc nhìn thấy một đôi mắt to tròn sạch sẽ và trong trẻo đang giương ánh mắt hứng thú về phía bọn họ, thế là cô chỉ đành kìm nén lửa giận trong lòng, cô không muốn phá hủy hình tượng mà mình đã dày công xây dựng trước mặt trẻ con.

Sau đó cô một mình bắt đầu chậm rãi dùng bữa, anh ta có chết đói thì cũng mặc kệ.

Lục Trình Thiên thế mà cũng không tức giận, đôi mắt sâu hun hút đen trầm đó vẫn cứ như vậy mà chăm chú nhìn cô.

Chưa được vài giây sau, Đan Diễn Vy đã thật sự không thể chịu nổi cái cảm giác khó chịu không yên này nữa rồi, Lục Trình Thiên chết tiệt, tại sao cứ phải gây chuyện mới chịu được vậy chứ, thật là muốn đẩy anh ta ra ngoài rồi mặc xác quá đi mà.

Rồi lại qua vài giây sau, Đan Diễn Vy đột nhiên đập chiếc muỗng lên bàn một cái ‘rầm’ rồi ì ạch đứng dậy, cô mang bộ mặt hừng hực lửa giận đi tới trước mặt Lục Trình Thiên, cầm lấy muỗng của anh rồi bắt đầu khuấy cháo lên. Tuy sắc mặt cô khó coi nhưng động tác thì vẫn rất chuẩn.

Vì không được phát tiết lửa giận cho nên cô cũng chẳng thèm đưa mắt nhìn lên khuôn mặt tuấn lãng hoàn mỹ có thể làm điên đảo chúng sinh của Lục Trình Thiên một chút nào, nhưng khoảng cách lại gần quá, nên mùi hương mát lạnh mà chỉ đàn ông mới có cứ thế mà xông xồng xộc vào đầu mũi của cô.

Cô muốn làm như không thấy cũng không được, lại cộng thêm đôi con ngươi vốn luôn làm người ta không thể trốn tránh được của anh đang nhìn chăm chú, đến Thánh nhân cũng phải phát điên mà thôi.

Đan Diễn Vy vì nể mặt Du Du nên mới nhịn, sau vài phút khuấy cháo, cô buông muỗng xuống rồi đứng dậy, khuôn mặt nhỏ bé mang đầy bất mãn rồi lạnh lùng nói: “Bây giờ ăn được rồi đó, tối ngày bày trò, không bằng một đứa con nít nữa.”

Đôi lông mày kiếm của Lục Trình Thiên khẽ nhướng lên, anh vẫn không mở mồm nói chuyện mà cầm muỗng lên và bắt đầu dùng bữa một cách ưu nhã.

Đan Diễn Vy cảm thấy như mình sắp sửa bị tên gia hỏa này làm cho nổ tung vì điên rồi, nhưng mà khi nhìn thấy chiếc đùi bị bó bột của Lục Trình Thiên thì bao nhiêu dáng vẻ kiêu ngạo, bệ vệ của cô đều đổ sập, ai bảo vết thương của anh ấy là do cô kia chứ…

Đan Diễn Vy quay lại ghế sofa của mình rồi tiếp tục ăn cháo, nhưng mà sau khi bị Lục Trình Thiên chọc tức thì cô cũng chả còn khẩu vị ăn uống gì nữa rồi, cho nên cô chỉ ăn vội một chút rồi thu dọn vào bịch, còn bên Lục Trình Thiên thì cũng buông muỗng xuống, anh bày ra khuôn mặt ông lớn như đang đợi cô tới thu dọn.

Hết cách, dù sao đây cũng là phòng bệnh của Du Du, cô cũng không thể thấy mà làm lơ được, thế là cô chỉ đành tuân mệnh mà dọn phần của anh luôn thôi.

Đan Diễn Vy vứt rác xong rồi quay về phòng bệnh, Lục Trình Thiên lúc này như cũng chưa có ý định rời đi gì cả, cô không nhịn được nữa mà hỏi: “Lục Trình Thiên, cháo anh cũng ăn rồi, người cũng nhìn xong rồi, có phải là nên di giá đi rồi không?”

“Chúng ta nói chuyện một lát.” Lục Trình Thiên nhìn về phía Du Du một cái rồi nhàn nhạt lên tiếng.

Đan Diễn Vy thật sự rất muốn hùng hổ mà nói với Lục Trình Thiên rằng, anh mau cút đi, cô không muốn nói gì hết, nhưng sau đó cô lại nghĩ, mình thân chỉ như châu chấu đá xe, thôi thì để xem thử lão hồ ly này rốt cuộc muốn nói gì cái đã.

“Mẹ, con muốn ngủ một lát.” Cũng vừa hay Du Du mệt rồi, từ khi bé tỉnh dậy mà kiên trì tỉnh giấc cho đến bây giờ là cũng không tệ rồi, nếu như mà không gặp Lục Trình Thiên thì có lẽ bé đã ngủ từ lâu rồi.

Đan Diễn Vy đi tới cạnh giường, rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc của bé và dịu dàng nói: “Ừm, con ngủ chút đi, mẹ ra ngoài cửa một lát, lát nữa sẽ vào đây với con.”

“Dạ.” Du Du ngoan ngoãn gật đầu, nhưng tầm mắt của bé lại bất giác hướng về Lục Trình Thiên.

Nếu ba đi rồi, có phải là sẽ không về nữa không?

Lục Trình Thiên như nhìn thấu được suy nghĩ trong tim của Du Du nên liền dịu dàng nói: “Yên tâm, ba sẽ ở bên cạnh con.”

“Anh nói bậy bạ gì vậy, Du Du ngủ ngoan đi con, để mẹ đẩy ba con ra ngoài trước.” Đan Diễn Vy trừng mắt nhìn Lục Trình Thiên một cái, ý bảo anh không được nói gì bậy bạ nữa, gì mà ở bên cạnh chứ, không lẽ anh ta còn muốn tới đây hằng ngày sao?

Một người bận rộn như anh ta sao mà vậy được chứ.

Đôi con ngươi Lục Trình Thiên chợt trở nên thâm trầm, anh không tiếp tục tranh biện với cô nữa, phòng bệnh của anh ở sát bên, không lẽ không phải là ở bên cạnh sao?

Nếu như Đan Diễn Vy biết được suy nghĩ trong lòng của Lục Trình Thiên thì chắc là tức đến ói máu mất thôi.

Cô đẩy Lục Trình Thiên ra ngoài rồi thuận tay đóng cửa thật nhẹ. Cô không dám đi đâu xa, mà hành lang này thì lại yên tĩnh không một bóng người, nên thôi thì nói chuyện ở hành lang cũng được rồi nhỉ.

“Nói đi, Lục Trình Thiên, anh muốn gì?”

“Cô muốn quyền nuôi con sao?” Lục Trình Thiên hỏi.

Đan Diễn Vy trợn mắt nhìn anh một cái: “Không sai, chỉ cần anh buông tay là được.”

Cô ngừng lại một lúc, hình như có gì đó không đúng lắm, thằng cha này không phải là lại muốn gài bẫy mình nữa đó chứ, anh ta đúng thật là cũng hay làm mấy chuyện này mà, nhưng nếu như có thể thì cô vẫn muốn tranh thủ một chút.

“Trả quyền nuôi con cho tôi, tôi cũng không ngăn cản anh đi gặp nó, khi Du Du lớn lên mà nó muốn đi tìm anh thì tôi cũng sẽ không phản đối đâu, hơn nữa mỗi tuần anh đều có thể tới thăm nó.”

Đây đã là sự nhượng bộ và giới hạn lớn nhất của cô rồi.

Sau cùng là để cô mang theo con của mình đi gả cho một thằng đàn ông khác sao? Nằm mơ đi. Tuy đáy lòng Lục Trình Thiên đang hừng hực lửa giận nhưng sắc mặt anh thì vẫn duy trì một vẻ lạnh nhạt hờ hững: “Cho tôi một năm, nếu con vẫn còn muốn theo cô thì tôi cũng không còn gì để nói.”

“Lục Trình Thiên, anh đang nói cái gì vậy, một năm gì chứ?” Đáy mắt Đan Diễn Vy lóe qua một tia phòng bị.

Lục Trình Thiên nhàn nhã nói tiếp: “Tôi chỉ cần một năm để sống chung với con, rồi sau đó để nó tự mình chọn xem, nó muốn ở với ai.”

“Không được, anh nằm mơ đi.” Đan Diễn Vy chả thèm nghĩ ngợi mà nói thẳng. Đùa kiểu gì vậy, kêu Du Du rời xa cô một năm sao, cô tuyệt đối sẽ không chịu nổi.

Lục Trình Thiên vẫn bình tĩnh, thanh âm thanh lãnh vẫn mang đầy sự rành mạch và rõ ràng: “Đan Diễn Vy, sao thế, cô sợ rồi sao, cô sợ sau một năm con sẽ chọn tôi sao.”

“Anh nói bậy, tôi có gì mà phải sợ, Du Du tuyệt đối sẽ không chọn anh đâu.” Thanh âm của Đan Diễn Vy rất lớn, nhưng trong lòng cô lại trống rỗng, đặc biệt là khi đối diện với ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ của Lục Trình Thiên, cô cũng không thể không có chút hoảng loạn nào.

Những ngón tay khớp nào ra khớp nấy của Lục Trình Thiên gõ gõ lên tay vịn của xe lăn, trên môi anh đột nhiên nở ra một nụ cười khẽ làm người người mê mẩn, anh giương ánh mắt khiêu khích nhìn vào đôi mắt chở đầy kinh ngạc của cô, rồi nói: “Nếu đã không sợ, vậy thì là đồng ý rồi.”

“Anh…” Cô nói đồng ý lúc nào chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK