CHƯƠNG 69: GIẢI QUYẾT NGƯỜI QUẤY RỐI
Đưa cậu bé về xong.
Đan Diễn Vy cũng chuẩn bị đi làm bởi vì cô chỉ xin nghỉ nửa ngày. Hơn nữa gần đây cô xin nghỉ phép nhiều rồi, nghỉ nữa cũng không tốt.
Cho nên cô chỉ có thể lưu luyến không muốn quay về.
“Quản lý, cô quay về rồi. Đã xảy chuyện gì vậy?” Tiểu Thu lôi Đan Diễn Vy vào một góc khuất khẩn trương hỏi.
Đan Diễn Vy có chút không hiểu hỏi lại: “Sao vậy?”
“Hôm qua Tổng bộ tới tìm chị, gần đây chị lại xin nghỉ nhiều, em nghe Trần Tú Linh mách lẻo về chị. Hình như Tổng bộ cũng có ý kiến. Quản lý, làm sao bây giờ?”
Đôi mắt của Đan Diễn Vy hơi lóe lên, Trần Tú Linh là phụ tá của cô, nếu như cô bị giáng chức thì vị trí quản lý chắc chắn rơi vào tay cô ta.
Tuy xin nghỉ nhiều nhưng cô vẫn quan tâm đến vấn đề trong tiệm, có lẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra.
“Tiểu Thu, em không cần phải lo. Làm tốt chuyện của mình là được rồi. Chuyện này chị sẽ xử lý.”
“Quản lý, không đơn giản như chị nghĩ đâu.” Tiểu Thu kéo Đan Diễn Vy chuẩn bị đi lại nói: “Lần này Tổng bộ điều xuống một người đàn ông, nhìn tình huống ngày hôm qua thì người đàn ông này có thể là tình nhân của Trần Tú Linh.”
“Tình nhân?” Đan Diễn Vy thoáng toát mồ hôi, có phải trùng hợp quá không?
Tiểu Thu cực kỳ khinh thường nói: “Cũng không phải thật sự như vậy. Em đã sớm nghe ngóng kĩ người đàn ông kia đã có vợ. Vậy Trần Tú Linh chính là tình nhân rồi.”
“Tiểu Thu, cảm ơn em. Chị sẽ không sao, bọn họ cũng không làm gì được chị đâu. Được rồi. Nhanh đi làm đi, nếu không sẽ bị người ta nói.” Trong lòng Đan Diễn Vy cũng đã hiểu rõ. Trần Tú Linh muốn lên vị trí quản lý của cửa hàng này cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Bị cô áp chế lâu như vậy đương nhiên cô biết rõ.
Tiểu Thu còn muốn nói cái gì đó thì một dáng người thướt tha mềm mại xuất hiện kèm theo mùi nước hoa nồng nặc.
“Tiểu Thu, cô không chăm chỉ làm việc màlại lén chạy tới đây làm gì?”
“Chị Trần, tôi…” Tiểu Thu không biết trả lời thế nào. Lẽ ra là cô đang đi báo tin mật nhưng bây giờ lại bị bắt tại trận như vậy, cuộc sống trong tương lai của cô thật đáng lo ngại.
Dường như Đan Diễn Vy nhìn thấy lo lắng của Tiểu Thu cô thản nhiên nói: “Là tôi có một số công việc muốn giao cho Tiểu Thu.”
Dừng lại một chút rồi cô lại nói thêm: “Tiểu Thu, em quay về làm việc trước đi.”
“Em biết rồi, quản lý.” Tiểu Thu cảm kích nhìn Đan Diễn Vy, cúi đầu không dám nhìn Trần Tú Linh vội vàng quay lại cửa hàng.
Trần Tú Linh cũng không thèm liếc Tiểu Thu, búng búng móng tay màu đỏ giống như cô ta vừa mới nhận ra sự xuất hiện của Đan Diễn Vy.
Vẻ mặt kinh ngạc nói: “Đây không phải là quản lý của chúng ta sao. Ai da, vài ngày không thấy xuýt chút nữa là không nhận ra rồi.”
“Chị Trần còn có việc gì sao?” Trần Tú Linh lớn hơn cô vài tuổi nên Đan Diễn Vy vẫn lễ phép gọi cô một tiếng chị Trần. Nếu cô ta biết điều thì đừng tới đây gây chuyện.
Đương nhiên Trần Tú Linh không dừng lại, cô ta đã có chỗ dựa, dáng vẻ giả tạo hàng ngày cũng không muốn tiếp tục diễn nữa, thẳng thừng nói: “Đan Diễn Vy, cô không cần phải giả vờ ở đây để Tổng bộ tới tìm cô nữa, cô hiểu đúng không?”
“Hiểu cái gì?” Đan Diễn Vy cũng không thèm ngẩng đầu lên hỏi.
Trần Tú Linh tức giận, cô ghét nhất bộ dạng thong dong, bình tĩnh này của Đan Diễn Vy: “Đan Diễn Vy, tháng này có kiểm tra đánh giá nhưng cô lại xin nghỉ bốn ngày, hàng hóa trong kho có vấn đề, cô cảm thấy cô vẫn có thể tiếp tục ngồi ở vị trí này sao?”
“Trước hết số ngày và thời gian tôi xin nghỉ phép đều thuộc phạm vi của công ty. Còn về vấn đề hàng hóa thì việc kiểm tra đối chiếu là do cô phụ trách.”
Đan Diễn Vy nói xong cũng chẳng quan tâm sắc mặt của Trần Tú Linh, trực tiếp đi qua cô ta vào trong cửa hàng.
Trần Tú Linh nhìn bóng lưng đã đi xa của Đan Diễn Vy tức giận dậm chân. Người đàn bà đáng chết này vẫn coi thường cô ta như vậy. Cô nghĩ mình là ai, vị trí quản lý này lẽ ra là của cô ta.
Dù sao người của Tổng bộ cũng đã tới, chức quản lý này cũng sắp thuộc về cô ta rồi.
Đan Diễn Vy thất vọng lắc đầu, Trần Tú Linh vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, chưa kể doanh thu hàng năm của cô được xếp hạng cao ở Tổng bộ, cộng với cô có rất ít thời gian nghỉ vào các ngày trong tuần.
Những lần nghỉ phép này căn bản cũng chẳng bằng thời gian cô tăng ca.
“Quản lý, chị không sao chứ? Trần Tú Linh có làm khó chị không?” Tiểu Thu liếc xung quanh thấy Trần Tú Linh vẫn chưa quay lại cô lặng lẽ đến gần.
“Không có. Em đi thông báo với mọi người hết giờ họp.” Đan Diễn Vy chỉ đơn giản nói một câu. Lúc đi qua lễ tân cô cầm tờ báo cáo rồi quay lại phòng nghỉ.
Ngoại trừ những chuyện ở trong cửa hàng không giải quyết được hoặc là có khách quan trọng tới mới cần cô tiếp. Bình thường cô đều ở trong phòng nghỉ xử lý một số việc nhỏ nhặt.
Thật ra làm quản lý cũng không sướng lắm.
Đan Diễn Vy còn chưa ngồi xuống được bao lâu thì Tiểu Thu hấp tấp chạy vào kéo tay cô đi ra ngoài.
“Quản lý, không xong rồi, bên ngoài đã xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?” Đan Diễn Vy mặc kệ Tiểu Thu đang lôi kéo mình ra ngoài.
“Không biết có một bác gái từ đâu đến nói giày của chúng ta có vấn đề. Mấy người ở ngoài đó không chiều theo liền làm ầm ĩ lên, khiến cho khách ở trong cửa hàng đều muốn đi hết.” Tiểu Thu vừa đi vừa giải thích cho Đan Diễn Vy nghe.
“Chúng ta tới xem một chút đi.” Đan Diễn Vy nhăn lông mày không nói gì, lúc khác không tới gây rối, hết lần này tới lần khác đều đợi lúc cô làm việc đến gây rối.
Mọi chuyện thật sự trùng hợp như vậy ư?
Đan Diễn Vy từ trong phòng nghỉ đi ra liền thấy một người phụ nữ mập mạp cầm giày trong cửa hàng của cô lôi kéo mọi người xung quanh lớn tiếng ồn ào nói: “Mọi người mau tới đây xem, nhãn hiệu của cửa hàng này đều là giả. Tôi mang về chưa đeo được một buổi đã hỏng rồi.”
“Quản lý của các cô trốn ở đâu rồi, cửa hàng này thật gian dối, mọi người nhất định đừng mua giày ở đây.” Bác gái giơ cao đôi giày hỏng kia cho mọi người nhìn rõ.
Nhân viên trong cửa hàng thấy Đan Diễn Vy xuất hiện liền đi nhanh tới bên cạnh cô lập tức hỏi: “Quản lý, làm sao bây giờ?”
“Giày của vị khách đó đúng là cái hôm qua chúng ta bán, nhưng hôm qua lúc kiểm tra hàng vẫn còn rất tốt.”
“Đúng vậy, giày trong cửa hàng chúng ta đều đã qua kiểm tra, không thể hỏng nhanh như vậy được.”
Bác gái kia nhanh chóng lao đến, lôi kéo người nhân viên cửa hàng vừa nói chuyện, lớn tiếng mắng: “Cô có ý gì? Ý cô nói tôi cố tình làm hỏng giày để lừa tiền các cô có đúng không?”
“Ôi trời ơi, cửa hàng của các cô chính là lừa đảo, bắt nạt một người phụ nữ đơn độc như tôi. Tôi vừa mới mua đôi giày này của các cô ngày hôm qua. Tôi chỉ hỏi các cô có thể giảm giá cho tôi được không. Các cô xem thường tôi thì thôi đi lại còn nói những lời táng tận lương tâm như vậy. ”
Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng gào thét của bác gái đó liền bắt đầu chỉ trỏ bọn họ.
“Thì ra là như vậy. Mấy ngày hôm trước tôi còn đến đây mua giày, sau này sẽ không bao giờ tới nữa.”
“Thật sự quá ghê tởm, người ta hỏi có giảm giá hay không đều là chuyện rất bình thường, không giảm giá cũng không được coi thường người khác.”
“Sau này tránh xa cửa hàng này một chút.”