Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 311: ĐỪNG CẢN TÔI

Vũ Thư không để ý đến Vu Tư Tư, làm mặt lạnh đi đến trước Hà Cảnh Quân, nhếch miệng nói với giọng điệu cay độc nhất: “Hà Cảnh Quân, anh nhìn thấy rồi chứ, vợ chưa cưới của anh chính là một ả tiện nhân lẳng lơ, chuyên dụ dỗ bạn trai của người khác.”

“Anh có biết đây là quần áo của Trình Thiên, là quần áo của Trình Thiên đó anh biết hay không, nhưng mà bây giờ, lại không thấy hai người bọn họ đâu nữa.” Vũ Thư nhẹ nhàng vuốt ve quần áo của Lục Trình Thiên một cách dịu dàng.

“Anh đoán xem bọn họ đang đi đâu, làm gì?”

Hai bàn tay Hà Cảnh Quân nắm chặt lại, ánh mắt đã không còn sự ấm áp nữa, gằn từng chữ với cô ta: “Không cho phép nói cô ấy như vậy.”

Anh tin, chắc chắn Vy Vy không chủ định rời đi cùng Lục Trình Thiên, nhất định là do cô bị thương rất nặng nên bất đắc dĩ mới phải đi theo anh ta.

Vũ Thư thấy dáng vẻ bảo vệ Đan Diễn Vy của Hà Cảnh Quân, trong lòng thầm đố kị. Đám đàn ông kia đều mù hết rồi à, chẳng lẽ không nhìn thấy vẻ giả tạo giấu dưới lớp mặt nạ ra vẻ thanh thuần của ả tiện nhân Đan Diễn Vy kia sao?

Dựa vào đâu, một người có xuất thân cao quý như cô lại không bằng một đứa nhà quê thấp kém kia chứ, cô phải là một công chúa được người người ngưỡng mộ mới đúng.

“Tôi nói đấy thì làm sao, đừng có quên lúc ở nước ngoài, anh vô dụng như thế nào, nếu không có ả tiện nhân kia ở đó, anh cảm thấy mấy người bọn anh còn có thể sống tiếp sao?”

Hà Cảnh Quân siết chặt hai bàn tay, có thể thấy chuyện xảy ra ở nước ngoài khi đó ảnh hưởng lớn đến anh như thế nào, sự vô dụng ngày đó hiện lên rõ mồn một trước mắt anh, mỗi lần nghĩ lại trái tim anh giống như đang bị thiêu đốt.

Dường như anh đang cố gắng kiềm chế lại cơn giận trong lòng, ổn định hơi thở đang hỗn loạn, nói: “Nếu như cô là đàn ông, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”

Vũ Thư nhìn anh vẻ khinh miệt, nói giọng mỉa mai: “Sao vậy, vì một ả tiện nhân mà muốn đẩy nhà họ Hà ra sao. Có điều anh nghĩ mà xem, ba mẹ của anh có đồng ý không, theo như tôi biết thì ba mẹ anh không đồng ý cho hai người ở bên nhau.”

“Đợi đã, cô nói cái gì, cô theo ra tận nước ngoài để đối phó với Vy Vy sao?” Vu Tư Tư bắt được câu mấu chốt, tại sao cô lại không biết còn xảy ra chuyện lớn như thế?

Vũ Thư hừ một tiếng: “Tôi còn tưởng tình cảm của cô với Đan Diễn Vy tốt thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế thôi, cô ta không kể chuyện xảy ra ở nước ngoài à?”

Vu Tư Tư tức giận đến mức muốn xông đến tát cho Vũ Thư vài cái: “Anh cản tôi làm gì, tôi phải dạy cho con đàn bà này một bài học.”

“Đừng để trúng kế.” Đường Kỳ Dũng liếc nhìn chiếc điện thoại không biết Vũ Thư lấy ra từ lúc nào đang hướng về phía Vu Tư Tư.

Một khi Vu Tư Tư ra tay, tin hot trang báo ngày mai chắc chắn thuộc về cô.

Vũ Thư thấy mưu kế không thành công thì dừng lại, dù sao ở đây chỉ có một mình cô ta một phe, không thoát được ánh mắt của bọn họ, liền cất điện thoại vào túi, tức giận rời đi.

Đợi mà xem, cô nhất định sẽ giết chết tên nghiệt chủng kia trước.

“Mẹ nó, ả tiện nhân này.” Vu Tư Tư vô cùng tức giận.

Hà Cảnh Quân cảm thấy rất khó chịu, cũng không nói gì với Vu Tư Tư, xoay người rời đi.

“Anh ấy như vậy là sao?” Vu Tư Tư ngơ ra một lúc rồi hỏi.

Đường Kỳ Dũng nhướng mày, hỏi ngược lại: “Nếu như vợ sắp cưới của cô chạy theo người đàn ông khác, cô sẽ có cảm giác thế nào?”

“…” Chắc ý muốn giết người còn có.

Trong bệnh viện, dưới sự kèm cặp của Lục Trình Thiên, à không, phải là dưới sự cưỡng chế của anh, Đan Diễn Vy vẫn đang ngồi trên ghế, để bác sĩ kiểm tra.

Bác sĩ giơ tấm ảnh chụp X-quang đặt dưới ánh đèn cho cô xem rồi chậm rãi nói: “Trật khớp rồi, không quá nghiêm trọng, chỉ cần chỉnh lại là được.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Đan Diễn Vy thở phào một hơi, chỉ cần không nghiêm trọng, vậy thì vẫn có thể chăm sóc cho Du Du được.

Bác sĩ lắc đầu, tiếp tục nói: “Cổ tay của cô bị thương không quá nghiêm trọng, có điều vết thương lần trước của cô vẫn chưa khỏi hẳn, nếu cô còn không biết quý trọng thân thể, sẽ để lại di chứng đấy.”

Lục Trình Thiên nghe thấy Đan Diễn Vy không chỉ bị thương ở tay mà còn bị thương ở nơi khác, ánh mắt anh tối đi, lẽ nào là cô bị thương hôm ở trên cầu cao tốc sao? Nếu cô bị thương, thuộc hạ của anh không thể nào không báo lại.

Trừ phi vết thương đó không phải là của ngày hôm ấy, mà còn trước nữa…

Đan Diễn Vy không ngờ bác sĩ lại nhắc đến vết thương của cô, cô rất muốn quay lại nhìn vẻ mặt của Lục Trình Thiên, bàn tay không bị thương nắm chặt lấy góc váy, cố gắng kiềm chế giả vờ trấn định đáp: “Bác sĩ, tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý, nếu như không còn vấn đề gì khác, tôi có thể rời đi được chưa?”

“Cô đi được rồi, chú ý nghỉ ngơi, đừng mang vác nặng.” Bác sĩ gật đầu.

Đan Diễn Vy đang định đứng dậy, một bàn tay ấn vai cô ngồi lại chỗ cũ.

“Đợi chút.” Giọng nói trầm thấp của Lục Trình Thiên vang lên, ánh mắt âm u không hề nhìn Đan Diễn Vy, mà quay sang bác sĩ: “Cô ấy bị thương ở những chỗ nào?”

Đan Diễn Vy muốn đứng dậy, chỉ có điều bàn tay đặt ở bả vai đè nặng quá, với sức của cô thì không nhúc nhích được, nhưng cô lại không muốn anh biết nên cuống quýt nói: “Lục Trình Thiên anh làm gì vậy, mau bỏ tay ra.”

“Yên lặng.” Giọng nói của Lục Trình Thiên tuy bình tĩnh nhưng lại mang theo sự bá đạo không cho phép cự tuyệt.

Đan Diễn Vy sợ Lục Trình Thiên, không động đậy nữa, nhưng lại quay mặt sang phía khác tỏ ý kháng cự.

Bác sĩ còn tưởng hai người là người yêu, nhưng nhìn có vẻ không giống như những gì bà ta nghĩ. Có điều người đàn ông trước mặt này khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực, dưới ánh nhìn của anh không có ai dám phản kháng.

Bà ta chỉ là một bác sĩ, không muốn đắc tội đến ai: “Bệnh nhân này lúc trước chắc chắn là từng bị ngoại thương, vết sẹo phía sau tai vẫn chưa lành hẳn, vết thương trên mặt thì đã lành rồi, xương mũi bị gãy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.”

Vừa nãy khi bà ta kiểm tra cổ tay thì đã nhìn ra được, lương y như từ mẫu, vậy nên vừa rồi mới có ý tốt mà nhắc nhở một câu.

Xương mũi gãy, sau tai có vết thương, phải dùng sức mạnh bao nhiêu mới thành ra như vậy, vì sao anh không hề biết đến chuyện này?

Sắc mặt lúc này của Lục Trình Thiên có thể dùng bốn chữ “mây đen mù mịt” để hình dung, anh không nói gì cả, chỉ nắm lấy cánh tay của Đan Diễn Vy kéo ra ngoài.

Đan Diễn Vy không theo kịp tốc độ của Lục Trình Thiên, bước đi loạng choạng, muốn ngăn anh lại, nhưng dưới bầu không khí khủng bố như vậy, cô không dám làm gì khác.

Ngày hôm đó ở cửa phòng phẫu thuật, chuyện xương mũi của cô bị gãy thì không nói, tai phải thiếu chút nữa bị Vũ Thư hại khiến cô bị điếc, may mà kịp thời đi bệnh viện kiểm tra, bây giờ vẫn có những lúc cô không thể nghe thấy gì.

Tuy cô cảm thấy không cần thiết phải sợ hãi Lục Trình Thiên, việc cô có bị thương hay không cũng không liên quan đến anh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chột dạ và thấp thỏm.

“Lục Trình Thiên, anh buông tay, tôi bị thương đấy, anh có biết không!”

Lục Trình Thiên đột nhiên đứng lại, Đan Diễn Vy suýt va vào anh, may mà cô kịp thời dừng bước, thấy Lục Trình Thiên đột nhiên quay người, cô bị ánh mắt u tối của anh dọa một trận, lùi về phía sau vài bước: “Làm sao thế?”

Lục Trình Thiên không nói gì trực tiếp bế cô lên, tiếp tục bước về phía trước, không phải bị thương rồi sao, trở về phải nói chuyện cho ra nhẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK