CHƯƠNG 48: BỆNH VIỆN? KHÔNG SAO
Đan Diễn Vy trích máu xong chẳng khác gì quả bóng bị xì hơi, yếu ớt dựa vào đầu giường, một chân bị bó thành móng heo, còn bị treo lên thật cao.
Nếu như bên cạnh không có người đàn ông tên là Lục Trình Thiên này, có lẽ tâm trạng của cô sẽ tốt hơn một chút.
Từ khi vào bệnh viện đến bây giờ, anh không nói lấy một tiếng, cái mặt kia còn đen hơn cả nồi của nhà bà ngoại, nếu thổi, chắc hẳn muốn thổi ra một lớp tro đen cũng không thành vấn đề.
Đan Diễn Vy chờ lại chờ, cho rằng Lục Trình Thiên sẽ thức thời rời đi, nhưng anh không đi, còn dùng đôi mắt sâu không thấy đáy trắng trợn nhìn cô.
Được rồi, từ trước đến nay Lục Trình Thiên nhìn cô đều chưa từng ngại ngần gì.
Đan Diễn Vy cảm thấy lúc này cô nên nói gì đó. Nói thế nào thì mấy giờ trước, cô suýt nữa đã lấy thịt bồi thường, kết quả tất nhiên là không thành công làm người đàn ông trước mặt này vẫn không đi.
Cho nên, cho nên lần này có tính là qua cửa không?
Một câu nói của Lục Trình Thiên trực tiếp dập tắt hy vọng vừa cháy lên trong mắt cô: “Em đừng mong có thể dễ dàng lừa dối trót lọt như vậy.”
Cô tốt nhất nên đàng hoàng đợi ở đây, cũng không cần nói gì cả, tránh cho lại chọc tức anh.
Nhưng Đan Diễn Vy dường như không hiểu vẻ mặt của Lục Trình Thiên, hoặc nói cô không chú ý tới, vẫn nói với vẻ mình không phục: “Lục Trình Thiên, tôi đã đồng ý với yêu cầu của anh, cuối cùng là do anh bỏ qua quyền đó thôi.”
Cô thật vất vả mới thuyết phục được mình bị heo đẩy, lẽ nào không thành công thì có thể xóa sạch lao động của cô sao?
Lục Trình Thiên đơn giản đáp một tiếng: “Được.”
“Được, vậy là anh đồng ý à?” Mắt Đan Diễn Vy cũng sáng lên. Chỉ là chờ tới khi nhìn thấy Lục Trình Thiên có vẻ như muốn cởi cúc áo sơ mi, cô lập tức khẩn trương hỏi: “Anh làm gì? Chỗ này là bệnh viện đấy! ”
Ánh mắt kia rõ ràng đang nói Lục Trình Thiên chính là một cầm thú.
Mắt Lục Trình Thiên tối lại, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Nếu em gấp gáp như vậy, tôi sẽ thực hiện lời hứa.”
Anh dừng lại một lát, giọng điệu thoải mái nói: “Bệnh viện cũng không sao.”
“Chờ chút, chờ một chút, tôi không đồng ý, chúng ta nói chuyện, nói chuyện đi.” Đan Diễn Vy chỉ muốn may mắn lừa dối trót lọt, cũng không phải thật sự muốn làm gì với anh. Hơn nữa, sao cô nghe Lục Trình Thiên nói thế nào, giống như cô quá đói khát, bị thương còn muốn quấn quít lấy anh muốn làm này nọ chứ?
Lục Trình Thiên lại dường như thật sự nghe lọt tai lời cô nói, chậm rãi chỉnh lại áo và nhìn cô: “Nói.”
Khóe miệng Đan Diễn Vy giật giật. Hóa ra người đàn ông trước mặt không phải là thật sự muốn cởi quần áo, chỉ là cố ý thể hiện ra như vậy để dọa cô thôi.
Bụng dạ thâm hiểm, tâm tư gian xảo.
Nhưng thật sự bảo cô OOXX** cùng Lục Trình Thiên, cô không qua được cửa ải trong lòng mình.
*Cách nói kín đáo về chuyện phát sinh quan hệ nam nữ.
Cô hắng giọng, cố ý nghiêm mặt nói: “Lục Trình Thiên, tôi không có cách nào đồng ý với điều kiện kia của anh. Chuyện vi phạm đạo đức luân lý, tôi cũng làm không được.”
“Tôi đều có thể đồng ý điều kiện khác.”
“Có thể.”
“Tôi biết anh… Chờ một lát, anh nói gì?
Lục Trình Thiên vui vẻ đồng ý làm Đan Diễn Vy trái lại cảm giác không kịp phản ứng. Anh sẽ tốt bụng như vậy sao? Làm luật sư không phải đều sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mình à?
Vô lý….
Quả nhiên, cô đã nghe thấy Lục Trình Thiên nói ra suy nghĩ của mình: “Tôi có thể đồng ý yêu cầu của em, nhưng em phải trả lời tôi một vấn đề.”
Đan Diễn Vy vừa định đồng ý nhưng nghĩ đến mấy lần xe đổ trước đó nên vẫn cẩn thận tìm chứng cứ: “Không trái với đạo đức luân lý chứ?”
Thấy Lục Trình Thiên gật đầu, Đan Diễn Vy mới dám tiếp tục trả lời: “Vậy anh hỏi đi.”
“Đan Diễn Vy, có phải em đang giấu tôi chuyện gì không?”
“Không.” Đan Diễn Vy theo bản năng trả lời. Nhưng vừa nói ra khỏi miệng, cô mới phát hiện ra mình quá mức sốt ruột, có vẻ quá cố ý, tấm lưng căng ra rồi chậm rãi dựa về phía sau.
Cô bình tĩnh nói: “Tôi không biết vì sao anh lại nghĩ như vậy, nhưng tôi ở cùng với anh lâu như vậy, tôi có che giấu hay không, không phải anh là người biết rõ nhất sao?”
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt cô đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh mà không hề tránh né. Trong lòng Đan Diễn Vy lặng lẽ nhắc nhở mình, nhất định, nhất định không thể để lộ ra manh mối ở trước mắt Lục Trình Thiên.
Người đàn ông này khôn khéo và đáng sợ bao nhiêu, ba năm nay trong lòng cô đã lĩnh giáo qua rồi.
Trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, Lục Trình Thiên suýt nữa đã tin tưởng lời Đan Diễn Vy, nhưng còn thiếu một chút, trước sau vẫn thiếu một chút.
Không thể không nói cô che giấu cảm xúc rất kỹ, thậm chí ngay cả vẻ mặt nhìn qua rất nghiêm túc, thành thật. Nếu không phải con ngươi của cô hơi co lại, bán đứng sâu trong lòng cô đang khẩn trương, anh thật sự sẽ bị cô lừa gạt.
Ban đầu, anh không quá tò mò xem Đan Diễn Vy che giấu mình điều gì, chỉ thấy cô có cảm giác giống như gặp phải kẻ địch lớn như vậy, trực giác nói cho anh biết bí mật mà người phụ nữ này che giấu tuyệt đối có liên quan đến anh.
Như vậy sẽ là chuyện gì chứ?
Lục Trình Thiên không thể nào hiểu được nhưng không nóng lòng muốn biết ngay, anh chậm rãi thu lại ánh mắt: “Một mình em ở đây sẽ không sao chứ?”
“Không, không sao đâu.” Đan Diễn Vy theo bản năng trả lời.
Đợi đến khi Lục Trình Thiên rời khỏi phòng bệnh, Đan Diễn Vy vẫn cảm giác tiếng tim mình đập thình thịch vang lên bên tai. Nhìn dáng vẻ Lục Trình Thiên như vậy, chắc hẳn đã tin lời cô nói rồi. Thật may, may là cuối cùng cũng qua được.
Thần kinh căng thẳng của Đan Diễn Vy cũng theo đó thả lỏng xuống, thở ra một hơi và vỗ ngực: “Đúng là dọa chết người.”
Cô xem như đã hiểu rõ vì sao những tuần san tạp chí kia lại hình dung Lục Trình Thiên ở trên tòa án giống như một chiến thần, khí thế mạnh mẽ khiếp người.
Chờ đã, hình như cô quên mất một chuyện quan trọng. Vừa rồi Lục Trình Thiên nói chỉ cần cô trả lời một vấn đề thì có thể xem xét đồng ý điều kiện của cô, hình như không nói vấn đề này sẽ xóa bỏ một điều kiện.
Đổi tới đổi lui, cô không chỉ trả lời miễn phí một vấn đề, ngay cả một điều kiện cũng chưa hoàn thành.
Đan Diễn Vy căm giận nắm chặt lấy chiếc chăn, giống như trong tay không phải là chăn mà là người đàn ông bụng dạ thâm hiểm kia.
“Lục Trình Thiên, anh lại gài bẫy tôi!”
Lục Trình Thiên ra khỏi phòng bệnh cũng không đi ngay, nghe trong phòng bệnh vọng ra những tiếng oán trách khe khẽ, khóe miệng anh hơi cong lên rồi nhanh chóng biến mất ở trong đôi mắt lạnh lùng của anh.
Không quan tâm Đan Diễn Vy che giấu chuyện gì đều không quan trọng, lúc này anh còn có chuyện quan trọng hơn phải đi xử lý.
Đợi đến khi Lục Trình Thiên phát hiện ra bí mật lớn động trời mà Đan Diễn Vy liều mạng cũng muốn giấu giếm, tuyệt đối sẽ hối hận với quyết định tùy ý của hôm nay.
…
Đan Diễn Vy cho rằng mình sẽ phải ở một mình buồn chán suốt một đêm dài đằng đẵng này. Nhưng trên thực tế cô nằm ở trên giường một lát đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới.
Không tới mấy phút, Chu Công đã chịu tới chơi cờ với cô rồi.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, nhìn xung quanh đều là bức tường màu trắng, cô mới nhớ ra hôm qua mình đã nằm viện.
Đan Diễn Vy tìm kiếm dưới gối và lấy ra cái điện thoại di động. Cô có vài tin nhắn chưa đọc với cuộc điện thoại nhỡ. Trong đó có ba, bốn tin nhắn do Vũ Thư gửi tới, hơn mười cuộc điện thoại đều do Hà Cảnh Quân gọi tới.
Cô nhìn điện thoại mới biết đã gần mười giờ. Thảo nào Cảnh Quân sẽ nóng nảy như vậy. Vẫn là hôm qua cô gây rắc rối, bảo anh ta sáng sớm qua đưa cô đi bệnh viện.
Đan Diễn Vy vội vàng gọi lại cho anh ta.
Điện thoại mới vừa đổ chuông được một tiếng, Hà Cảnh Quân đã nghe máy: “Vy Vy, em đang ở đâu? Có phải em thấy không khỏe hay không?”
“Cảnh Quân, em không sao, đã làm anh phải lo lắng rồi.” Trên gương mặt Đan Diễn Vy có chút buồn rầu. Không quan tâm cô đã làm gì sai, Cảnh Quân luôn nghĩ đến sức khỏe của cô đầu tiên.
Phần tình cảm chân thành đè nặng ở trong lòng của cô, làm cho cô thấy vô cùng bất an.